Lưu Chí Lương bình thản chậm rãi đi lại gần Ngô Tố Quỳnh.
“Biết thì đã sao, cô không có chứng cứ, sẽ không ai tin cô cả.”
“Ai nói tôi không có chứng cứ vậy?”
Khi Lưu Chí Lương nghe được câu này, sắc mặt gã hoàn toàn tối sầm lại.
Gã bỗng nhiên đi lại gần, tóm lấy cổ Ngô Tố Quỳnh.
Ống kính lắc một cái, hình ảnh thay đổi.
Máy quay lúc đầu được cài lên cổ áo của Ngô Tố Quỳnh rơi xuống đất, trung thực quay lại mọi chuyện trước mặt.
“Cô giấu nó ở đâu?”
Ngô Tố Quỳnh im lặng.
Lưu Chí Lương nhìn cô ấy chằm chằm, một lúc lâu sau, gã cười lạnh nói: “Cô chưa từng rời khỏi bệnh viện, chắc chắn nó vẫn nằm trong bệnh viện.”
Ánh mắt Ngô Tố Quỳnh lóe sáng một cái, phản ứng của cô ấy khiến Lưu Chí Lương khẳng định bản thân đã suy đoán đúng.
“Cô giấu nó ở chỗ nào trong bệnh viện?”
“Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh đừng hòng tìm được nó!”
“Dù sao cũng ở trong bệnh viện… Nếu tôi không tìm được, vậy hủy nó đi là được!”
Lưu Chí Lương cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn, đập xuống đầu Ngô Tố Quỳnh.
Ngô Tố Quỳnh kêu lên một tiếng đau đớn rồi chìm vào hôn mê.
Lưu Chí Lương ôm lấy Ngô Tố Quỳnh đi ra khỏi văn phòng.
Hình ảnh dần dần tối đi.
[Đây không phải nội dung của đoạn video trước đúng không? Có ông lớn nào nói cho tôi biết đoạn video này có phải đã được tổng hợp lại không?]
[Ngô Tố Quỳnh có thể cẩn thận hơn chút được không? Đã biết đối phương không phải người tốt lành gì mà còn không chú ý như thế!]
[Bạn ơi, tu cái miệng chút đi… Nếu chuyện này là thật thì có khi Ngô Tố Quỳnh đã chết trong trận cháy lớn đó rồi. Nói xấu người chết cơ đấy, đúng là đồ không có lương tâm!]
[Không phải đang live à? Sao lại chiếu video của năm năm trước… Hơn nữa vẫn còn có thể xem được, nó chưa bị thiêu hủy sao?]
“Xì xì!”
Đột nhiên, hình ảnh chớp tắt, nương theo những tiếng động chói tai, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lần này, ống kính giống như thể đang bay giữa trời, đối diện với một ban công đang mở rộng cửa.
Trên ban công có một món đồ màu đen.
Tất cả kiến trúc xung quanh đó đều được ống kính thu lại.
Mặt tường cháy đen, nền đất sụp đổ, còn có những cây cốt thép bị đốt cháy đen thui, mọi người đều hiểu rõ đây là đống đổ nát sau khi bị thiêu đốt.
Một bóng dáng màu trắng chậm rãi xuất hiện trên màn hình.
Tóc cô ấy rối tung trước người, gương mặt bị che khuất, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân.
Cô ấy đi về phía ống kính, dường như một giây sau sẽ học tập nữ quỷ áo trắng đi trước nào đó, chui ra ngoài màn hình.
Cũng may, cô ấy không làm thế.
Cô ấy đi tới ban công thì dừng lại, vươn tay vén những sợi tóc đang lòa xòa trước mắt ra đằng sau để lộ gương mặt thanh tú.
Cô ấy vẫy tay với ống kính: “Chào mọi người, tôi là Ngô Tố Quỳnh.”
[Rốt cuộc đây là người thật hay là gì khác? Tôi không dám xem nữa!]
[Thế mà không chết à, mạng cũng lớn ghê!]
[Tôi luôn rất muốn hỏi, món đồ màu đen trên ban công kia rốt cuộc là gì?]
[Trông giống với trứng gà màu đen bị phóng to ra, hình như còn đang động đậy?]
Mắt Ngô Tố Quỳnh nhìn ống kính, xoay người đi về hướng món đồ màu đen kia. Cô ấy ngồi xổm xuống, một ánh lửa hiện lên.
Trong chớp mắt, lửa bén vào món đồ màu đen.
Nhưng kỳ lạ là, cho dù lửa cháy mạnh tới cỡ nào thì vẫn hoàn toàn không thấy chút khói bụi nào rơi xuống.
Một lát sau, món đồ màu đen bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ bên trong, trong món đồ màu đen đó có người!
Theo tiếng kêu thảm thiết trong đó, xung quanh dần dần hiện ra vài bóng dáng mờ ảo.
Bọn họ vây quanh ngọn lửa, hốc mắt đen ngòm nhìn nó chằm chằm, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Mọi người đang ở trong phòng livestream cứ thế nhìn thấy một vài người xuất hiện trên màn hình, bọn họ tung bay giữa không trung, có thể nhìn thấy trên mặt, trên người bọn họ những vết thương do bị thiêu đốt.
Tất cả mọi người đều choáng váng.