Trong phòng phát sóng trực tiếp, Kỷ Hòa ngồi trên ghế, rũ mắt vẽ thứ gì đó trên lá bùa.
Đây là bộ bàn ghế cô mới mua, không cần phải ngồi trên sô pha, cúi đầu xem máy tính nữa.
[Tôi mải hóng chuyện quá quên cả livestream, bao giờ chủ kênh rút ba quẻ vậy?]
[Nếu ai đó kết nối được thì có thể hỏi chủ kênh về chuyện bệnh viện Thanh Sơn được không? Tôi tò mò lắm rồi! Hôm nay nếu không biết được chân tướng thì chắc chắn buổi tối tôi không thể ngủ ngon!]
[Chủ kênh có thể xem ra tên độc ác nào cố tình hãm hại Viện trưởng Lưu không?]
[Nói không chừng người hãm hại Viện trưởng Lưu chính là người phóng hỏa!]
Viết nét cuối xong, Kỷ Hòa buông bút lông xuống, hướng về phía màn hình nói: “Video có thể làm giả, nhưng sự thật thì không. Đối với quẻ thứ ba hôm nay, tôi sẽ không kết nối ngẫu nhiên.”
“Có một số chuyện, hỏi thẳng người trong cuộc thì sẽ rõ hơn.”
Kỷ Hòa vừa nói xong, khung ảnh của người được kết nối hiện lên trên màn hình.
Màn hình sáng lên, góc nhìn có hơi thấp, không giống góc quay bình thường mà giống như quay lén, để tránh bị người ta phát hiện.
Camera bắt đầu tiến về phía trước, đi đến cầu thang.
Màn hình rung lên, cùng lúc đó trên màn hình xuất hiện một đôi giày thể thao, người được kết nối đang chạy lên tầng.
[Lữ hào kiệt: Hình như khung cảnh này hơi giống cầu thang ở bệnh viện Thanh Sơn? Cái hành lang ban nãy giống hệt trong đoạn video giám sát.]
[Đằng Ngai: Chẳng phải bệnh viện đó đã bị cháy rồi sao? Tại sao trong hình nhìn vẫn như mới.]
[Người kia là ai vậy? ID toàn mấy kí tự linh tinh, tài khoản cũng mới đăng ký.]
[Chủ kênh nói là người trong cuộc đúng không? Chẳng lẽ là Viện trưởng Lưu? Ông ta cũng xem livestream của Kỷ Hòa?]
Rất nhanh, đối phương đã đi đến tầng ba.
Con số ba trên vách tường chợt lóe qua.
Lại là một cái hành lang, người đó đi tiếp về phía căn phòng cuối cùng.
Trên cửa phòng ghi —— Văn phòng Viện trưởng.
Một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh vặn tay nắm cửa, nhưng không mở ra được vì cửa đã bị khóa. Chỉ chốc lát sau, chủ nhân của bàn tay lấy ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ, cửa phòng nhanh chóng mở ra.
Trong phòng tối tăm chẳng mấy chốc đã sáng lên.
Hình như người bước vào đang tìm kiếm thứ gì đó, vội vàng mở ngăn kéo, lật xem tài liệu trên bàn.
Hình ảnh cũng theo đó mà rung lắc liên tục.
Ngay lúc người đó đang nôn nóng tìm kiếm thì một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Cô là ai?”
[Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ chết khiếp, tôi có phải là người trộm đâu mà lại căng thẳng thế nhỉ.]
[Chủ kênh kết nối với ăn trộm à? Bây giờ còn bị người ta phát hiện?]
[Tôi vừa mới tìm ảnh chụp Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn, đúng là giống y hệt trong màn hình, ngay cả cái văn phòng Viện trưởng này cũng giống, đây là bệnh viện trước khi xảy ra hỏa hoạn!]
[Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ giống tình huống của Trạch Hi Viên, có quỷ?]
Hình ảnh tạm dừng một lát, ngay sau đó camera xoay lại, một khuôn mặt âm trầm hiện ra.
“Làm sao mà anh…”
Một giọng nữ hoảng sợ vang lên.
Người xem livestream vỡ lẽ, thì ra “tên ăn trộm” này là phụ nữ.
“Ngô Tố Tố, thì ra là cô.”
Người đàn ông đứng ngay cạnh cửa đóng cửa lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Ngô Tố Tố hoảng loạn trong giây lát, nhưng lại nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh: “Lưu Chí Lương, nếu tôi chết, anh không trốn nổi điều tra đâu.”
“Vậy sao? Nhưng ở thời điểm này tôi đang trong chuyến đi công tác, có rất nhiều người sẽ là nhân chứng cho tôi. Dù cô có chết, cũng sẽ không một ai đặt tôi vào diện tình nghi.”
“Anh cố ý?”
“Tôi đã phát hiện có người ở bệnh viện điều tra tôi từ lâu, nhưng tôi không ngờ người đó lại là cô. Vậy mà cô dám giả bệnh lừa gạt tôi để trà trộn vào bệnh viện.”
Lưu Chí Lương nhìn người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân trước mặt, mày nhíu chặt lại.
Ngô Tố Tố bật cười: “Anh nói sai rồi, tôi không giả bệnh, nếu không làm sao mà tôi xuất hiện ở đây được chứ Lưu Chí Lương, anh thật sự cho rằng không ai biết những việc anh đã làm sao?”