“Vấn đề không phải là tổng giám đốc Lục.” Thịnh Diệp vừa nói, đôi mắt anh ấy cũng cụp xuống, sắc mặt tệ hơn, quầng mắt thâm đen hiện rõ.
“Không biết có phải vì đã bước qua cửa tử hay không, mà mấy đêm nay, cứ nhắm mắt là em mơ thấy Lục Lộc... Mơ thấy mặt cô ấy đầy máu, trên môi vẫn nở nụ cười với em...”
“Rồi em lại giật mình tỉnh dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bây giờ em không dám nhắm mắt ngủ nữa. Em sẽ mãi nợ cô ta...”
Kiều Lê: “Tôi hiểu. Dù sao cậu cũng chấp nhận chết cùng cô ấy, đó cũng là tình yêu chân thật rồi.”
Câu chuyện hoang đường này chỉ chứng minh rằng Thịnh Diệp và Lục Lộc đều không bình thường, nhưng không thể nghi ngờ tình yêu của họ có phải là thật lòng không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây