Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 153: -

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Chí Lương đột nhiên rùng mình, gã quay đầu nhìn lại, trên ghế sau không có ai cả.

“Ai đó?”

Gã nhíu mày, xuống xe nhìn một vòng nhưng không tìm thấy gì.

Lưu Chí Lương tưởng mình nghe nhầm, ngồi lại vào xe, khởi động xe lần nữa.

Siêu xe trị giá trăm vạn nhanh chóng phóng trên đường, Lưu Chí Lương bấm một dãy số và gọi, không lâu sau đầu bên kia đã bắt máy.

Một giọng nói đã được biến âm vang lên: “Có chuyện gì?”

“Giúp tôi kiểm tra một bức thư điện tử, tìm ra người gửi thư.”

Đối phương không trả lời, sau khi Lưu Chí Lương nói xong thì thẳng thừng cúp điện thoại.

Lưu Chí Lương nhìn con đường tối tăm trước mắt, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù sao giết một người cũng là giết, chờ tìm ra được người kia, gã cũng không ngại giết thêm một người nữa.

Nhưng chưa đầy nửa phút sau, điện thoại lại vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại, Lưu Chí Lương hơi sửng sốt, vừa bấm nhận cuộc gọi vừa nói: “Nhanh vậy sao?”

“Nghe nói anh đang tìm tôi?”

Giọng nói oán hận của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại vang vọng khắp buồng lái xe.

Lưu Chí Lương kinh ngạc mở to hai mắt: “Cô là ai?”

“Không phải anh tìm tôi sao?”

“Xẹt xẹt!”

Trong điện thoại phát ra tạp âm, ngay sau đó, radio trong xe bị bật lên.

Một đoạn đối thoại vang lên.

“Cô giấu đồ ở đâu trong bệnh viện?”

“Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, anh đừng hòng tìm được!”

“Đằng nào nó cũng ở trong bệnh viện… Nếu không tìm thấy thì tiêu hủy luôn đi!”

Lưu Chí Lương ngồi ở ghế lái, toàn thân căng cứng.

Đoạn đối thoại này đã xảy ra vào năm năm trước, nhưng đáng lẽ nó không thể lưu lại!

Ngay sau đó, có thứ gì đó lướt qua má gã, tạo cảm giác ngứa ngáy.

Lưu Chí Lương liếc mắt nhìn, thấy một sợi tóc màu đen đung đưa bên mặt gã.

Gã ngừng thở.

Trên xe có người!

“Lưu Chí Lương, anh không định quay đầu lại chào người bạn cũ này sao? Suốt năm năm qua, không ngày nào là tôi không nghĩ đến anh. Anh có nhớ tôi không?”

Hơi thở của người phụ nữ phả vào cổ Lưu Chí Lương.

Đó không phải hơi ấm khi hô hấp của con người, mà lạnh lẽo như viên đá lấy ra từ tủ lạnh.

Cả người Lưu Chí Lương run rẩy, vừa run vừa quay đầu lại.

Sau đó, ánh mắt gã dán chặt vào gương chiếu hậu.

Một thi thể cháy đen ngồi ở phía sau, hai hốc mắt đen xì vì mất đi tròng mắt, nhưng lại nhìn thẳng vào gã.

Đó là một thi thể bị thiêu cháy hoàn toàn, không thể còn tóc…

Lưu Chí Lương đạp mạnh vào phanh, khung cảnh xung quanh vẫn đang lùi về phía sau.

Không phanh được!

Dù gã có đạp phanh thế nào thì xe vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Lúc này gã cũng phát hiện ra, con đường lẽ ra phải sáng đèn giờ lại tối như mực.

“Cô… Rốt cuộc cô là ai?”

Trong gương chiếu hậu, thi thể ngồi ở ghế sau chậm rãi mở miệng nói: “Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao?”

Cơ miệng chuyển động khiến tro bụi trên người cô ta rơi xuống.

“Không thể nào, cô đã chết rồi!”

“Tôi đã chết rồi, cho nên chẳng phải tôi biến thành quỷ quay về tìm anh đây sao?”

Thi thể bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vô số sợi tóc màu đen từ trên người cô ta bay ra, quấn quanh người Lưu Chí Lương.

Lưu Chí Lương không quan tâm xe còn đang chạy, muốn mở cửa chạy ra ngoài.

Nhưng cửa xe đã bị khóa kín từ lâu.

Giây tiếp theo, sợi tóc đen cuốn lấy tay chân gã.

“Cứu! Cứu tôi với! Cứu… Ọe.”

Vài sợi tóc luồn vào trong cổ họng của Lưu Chí Lương, khiến gã không thể phát ra âm thanh.

Toàn thân Lưu Chí Lương dần bị bao phủ bởi tóc đen, nhìn từ xa giống như một quả trứng.

Quả trứng màu đen.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)