Trong video xuất hiện một hành lang, nhìn cách trang trí ở hai bên hành lang thì không khó để nhận ra đây là hành lang ở bệnh viện.
Trên cửa phòng bệnh gần camera giám sát nhất viết số 204.
Vài giây sau, một bóng người đầy đặn xuất hiện trên màn hình. Gã bế một người mặc quần áo bệnh nhân, đi vào phòng bệnh 204.
Một lát sau, gã đi ra.
Ánh lửa tỏa ra qua khe cửa. Gã đứng ngoài cửa phòng một lúc lâu, mãi đến khi ngọn lửa bên trong lan rộng hoàn toàn mới quay người rời đi.
Video rất mờ, nhưng hình dáng của người này lại vô cùng rõ ràng.
Bất cứ ai đã xem phỏng vấn sau vụ hỏa hoạn đều có thể lập tức nhận ra đây chính là Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn!
Bốn chữ ngắn ngủi nhanh chóng bay thẳng lên top 1 hot search.
[Trà sữa khoai dẻo ngọt ngào: Lúc xem phỏng vấn tôi còn nghĩ Viện trưởng là người tốt, vì lao vào trong bệnh viện cứu người mà cánh tay bị thương. Bây giờ xem được cái video này, tôi chỉ muốn ói!
[Bạn nhỏ đa nghi: Tại sao ông ta lại đốt bệnh viện? Có phải vì nơi này có vấn đề gì đó không?]
[Phái Tiểu Tinh: Dù có vấn đề gì thì ông ta vẫn là kẻ hại chết mười mấy người! Cặn bã! Bại hoại! Loại người này phải tử hình!]
[Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn: Xin mọi người đừng nhắn tin cho tôi nữa, tôi thật sự không phải Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần, tên này tôi đặt bừa thôi! Đây mới là Viện trưởng thật này! @Chuyên gia về bệnh tâm thần - Lưu Chí Lương]
Chỉ trong vài phút, Weibo của Lưu Chí Lương đã bị rất nhiều cư dân mạng kéo đến tấn công.
Weibo vốn chỉ có mấy chục bình luận bỗng tăng lên mấy trăm bình luận.
Bình luận nào cũng chửi mắng Lưu Chí Lương.
Mà lúc này ở đồn cảnh sát, Lưu Chí Lương có vẻ rất bình tĩnh.
Gã mặc âu phục đặt may cao cấp, như thể vừa mới tham gia một buổi hội nghị học thuật.
“Cảnh sát, tình hình chính là như vậy. Tôi cũng đã nhờ người có chuyên môn kiểm tra đoạn video kia, đúng là ghép. Đối phương đã sử dụng tư liệu thực tế để tạo nên những đoạn video này. Ngày hôm ấy, cảnh sát cũng đã điều tra và ghi chép, tôi vừa mới đi công tác ở thành phố C về, ngay khi nghe thấy bệnh viện bị cháy, tôi đã lập tức đến đó, tôi có bằng chứng ngoại phạm.”
Lưu Chí Lương giải thích rất rành mạch, lớp thịt mỏng trên mặt gã rung lên theo từng lời gã nói.
Hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn liếc nhau, người lớn tuổi hơn nói: “Anh Lưu, chúng tôi sẽ xác minh lời anh nói, trong khoảng thời gian này mong anh không tự ý rời khỏi thành phố S.”
“Xin các anh xác minh nhanh một chút, ngày kia tôi phải tham gia một hội nghị quốc tế.”
Lưu Chí Lương nhún vai đứng lên, chỉnh lại cổ áo rồi mới bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ra khỏi cục cảnh sát, Lưu Chí Lương ngồi vào trong xe, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Gã nắm chặt vô lăng, trong mắt đầy sự thù hận, không biết nhìn nơi nào.
“Tất cả là lỗi của con đàn bà thối tha đó, nếu ả không giấu đồ ở bệnh viện thì tao còn cần phải phóng hỏa sao?”
Lưu Chí Lương bấm mở điện thoại, có một bức thư có tệp đính kèm gửi đến email của gã.
Thời gian gửi là bốn giờ chiều.
Không có tên người gửi, tệp đính kèm là một đoạn video dài hai phút hiện đang lan truyền trên Weibo.
Ngoài ra còn có một tin nhắn.
—— Tự thú hay tự sát, ông chọn cái nào?
Rõ ràng là lời đe dọa, nhưng không khiến Lưu Chí Lương sợ hãi.
Sau khi xác nhận video là cắt ghép, gã càng yên tâm hơn. Mọi thứ năm đó đã bị thiêu rụi trong trận phóng hỏa kia, không để lại dấu vết nào cả.
Điều duy nhất mà gã lo lắng đó là rốt cuộc người gửi là ai?
“Cô ta đã chết rồi, ai đã làm video này? Có phải người đó biết gì không…”
Giọng nói của Lưu Chí Lương trở nên âm u.
Cho dù là ai gã cũng phải tìm ra!
“Ha ha.”
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên.