Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 149: -

Chương Trước Chương Tiếp

[Sở Hạo trong lâu đài Bilide: Tại sao? Tại sao chỉ có thể nghe giọng chứ? Tôi muốn xem hình mà! Tôi muốn biết bây giờ mặt của sếp Tưởng có biểu cảm gì! (Phát cuồng – ing).]

Tưởng Hữu Quốc đỏ tai, đứa con trai này của anh ấy đang nói bậy gì vậy?

“Sao dì Hiểu Nhu của con lại đồng ý chuyện này...”

“Ba ơi, ý của ba là chỉ cần dì Hiểu Nhu đồng ý thì ba cũng đồng ý ạ?”

Tưởng Thiên Phóng hỏi.

Cuối cùng mặt của Tưởng Hữu Quốc cũng đỏ lên, anh ấy lớn hơn Hiểu Nhu bảy tuổi, cũng sắp đầu bốn rồi, sao còn có thể hy vọng người ta thích mình chứ? Huống chi còn phải để cô ấy làm mẹ kế nữa?

Tưởng Hữu Quốc hậm hực nói: “Không thể.”

Đúng ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Hiểu Nhu vốn nên về lâu rồi nay lại đứng bên ngoài, gò má ửng hồng nhìn Tưởng Hữu Quốc: “Em đồng ý.”

[Vãi chưởng!]

[Vãi chưởng +1!]

[Vãi chưởng +1!]

[Không cần ngọt: Tôi rất muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện vẫn là một câu vãi chưởng đi khắp thiên hạ!]

Đến khi Tưởng Hữu Quốc cầm điện thoại lên lại, gương mặt anh ấy đã đỏ bừng rồi.

“Streamer, giờ tôi...”

Kỷ Hòa mỉm cười: “Chúc mừng.”

“Tôi không ngờ Phóng Phóng lại thích Hiểu Nhu đến vậy, thì ra thằng bé làm mấy chuyện này là muốn tác hợp cho tôi và Hiểu Nhu.”

“Quả thật Phóng Phóng rất thích Hiểu Nhu, nhưng không phải vì cậu bé thích nên mới tác hợp cho hai người.” Kỷ Hòa lắc đầu, trong ánh mắt khó hiểu của Tưởng Hữu Quốc, cô nói tiếp: “Phóng Phóng nhận ra hai người có ấn tượng tốt với nhau nên mới làm những chuyện như vậy.”

“Hơn nữa tôi đã tính rồi, hai người là chính duyên, dù không có Phóng Phóng tác hợp thì cũng sẽ về bên nhau, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Tưởng Hữu Quốc sắp không kìm chế nổi nụ cười trên môi nữa, cảm ơn Kỷ Hòa xong bèn xuống live.

Ngay sau đó lại tặng một đống quà cho Kỷ Hòa, liên tục nhảy ra hai thông báo từ hệ thống.

Kỷ Hòa không cho anh ấy tặng tiếp, cô đã có đủ hai trăm nghìn phải trả cuối tháng rồi, không cần người xem tốn nhiều tiền để tặng quà như vậy.

Bầu không khí trong phòng livestream cũng dần khôi phục lại khung cảnh như bình thường theo quẻ bói này.

Kỷ Hòa tiếp tục kéo live người thứ hai.

Lần này trên khung hình xuất hiện một ông cụ tóc bạc phơ.

Ông cụ ấy đeo kính lão, tay cầm một bức ảnh, chan chứa tình cảm ngắm nhìn.

Sau khi thanh toán tiền xem bói, ông cụ ấy vuốt ve chiếc mắt kính rồi hỏi: “Streamer, cô có thể giúp tôi gặp lại vợ tôi một lần không?”

“Năm năm trước, bà ấy chết trong vụ cháy lớn tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Mà tôi cũng mất đi đôi chân trong vụ hỏa hoạn ấy.”

Ông cụ di chuyển điện thoại chút, mọi người nhìn thấy ống quần trống hoác của ông cụ ấy.

Và cả chiếc xe lăn ông cụ đang ngồi.

[Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn? Cái ở thành phố S đấy hả?]

[Trời ạ, trông đáng thương quá! Vợ đã mất, chân mình cũng chẳng còn.]

[Trùng hợp vậy sao? Hôm nay vừa nhắc đến chuyện này thì có một người trong cuộc đến? Hơn nữa còn đến tìm Kỷ Hòa... Thật kỳ diệu.]

[Người đã mất rồi, ông cụ còn muốn gặp một lần? Này chẳng phải tìm streamer gọi hồn hay sao?]

[Hạt dưa nước uống bỏng ngô, tôi chuẩn bị xong cả rồi! Chỉ chờ kịch lớn chiếu thôi!]

Kỷ Hòa: “Ông thật sự muốn gặp bà ấy?”

Ông cụ khẽ gật đầu: “Mấy năm nay đêm nào tôi cũng muốn mơ thấy bà ấy, tôi muốn hỏi bà ấy rằng sao bà ấy nỡ lòng nào bỏ tôi lại một mình mà đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)