Bão bình luận chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi, lát sau, một chuỗi bình luận cười haha bay qua màn hình.
[Cái loa ting ting bíp bíp: Tự tìm mẹ kế cho mình, thằng nhóc này có tiền đồ đấy!]
[Cá mặn gặp nạn rồi: Chẳng trách lại bảo anh trai này ra ngoài nhiều vào đừng quấn lấy cậu bé, thì ra là vì nguyên nhân này.]
[Thích người đẹp trên bãi cỏ chăn thả: Vì mong muốn của con trai, anh ấy phải cố gắng rồi.]
Tưởng Hữu Quốc: “S… Streamer, cô... Cô có nói nhầm không?”
Thậm chí anh ấy còn sốc đến mức nói không rõ một câu.
Con trai anh ấy muốn tìm mẹ kế cho cậu bé sao?
Nghĩ sao cũng thấy quá khó tin luôn ấy!
Kỷ Hòa: “Cậu bé nghĩ vậy thật đấy, hơn nữa cũng đã tìm được một ứng cử viên cho anh rồi.”
“Gì cơ?”
Lúc này, Tưởng Hữu Quốc đã không còn thấy sốc nữa mà là thấy nghi ngờ.
Con trai anh ấy vẫn chưa lên lớp ba mà đã hiểu nhiều thứ vậy rồi sao?
Kỷ Hòa như nhận ra gì đó, không nói tiếp phần sau mà nói: “Con trai anh về rồi, anh có thể tự hỏi cậu bé.”
Tưởng Hữu Quốc vẫn chưa hiểu gì thì đã nghe có người gõ cửa phòng làm việc của mình.
“Sếp Tưởng, tôi đưa Phóng Phóng về rồi.”
Tô Hiểu Nhu hòa nhã nói, dắt một bé trai đi vào.
“Ba ơi.”
Tưởng Thiên Phóng một tay được nắm, tay còn lại đút vào túi quần, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, trông vừa ngầu vừa chảnh.
Tưởng Hữu Quốc thấy con trai mình, bỗng chốc tim trở nên mềm xèo, anh ấy tiến đến bế con trai lên, dịu dàng nói với Tô Hiểu Nhu: “Hôm nay cô vất vả đưa thằng bé ra ngoài chơi rồi, về sớm nghỉ đi.”
“Không vất vả, Phóng Phóng ngoan lắm.”
Tô Hiểu Nhu lắc đầu, mím môi cười: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước.”
Chờ Tô Hiểu Nhu đi rồi, Tưởng Thiên Phóng mới vỗ vai Tưởng Hữu Quốc trách móc: “Ba, không phải đã nói dẫn con đi khu vui chơi rồi hay sao? Sao lại chỉ có mỗi con và dì Hiểu Nhu đi vậy ạ? Ba hứa mà không giữ lời!”
“Là ba sai, không phải tại có việc đột xuất hay sao? Coi như bồi thường, lần sau ba đưa con đi thủy cung chơi, chịu không nào?”
“Phải dẫn dì Hiểu Nhu theo nữa!”
“Dì Hiểu Nhu cũng có việc riêng của dì ấy, sao có thể chơi với con mỗi ngày được?”
Tưởng Hữu Quốc nhíu mày, Tô Hiểu Nhu là thư ký của anh ấy chứ không phải bảo mẫu, cứ để cô ấy chăm sóc và chơi với con trai mình mãi sao được?
“Nhưng con chỉ muốn chơi với dì Hiểu Nhu thôi! Hơn nữa còn muốn hai người cùng nhau chơi với con!”
“Thằng nhóc này... Nếu dì Hiểu Nhu con đồng ý thì ba không nói gì nữa. Nhưng ba có chuyện hỏi con, nghe nói con muốn tìm mẹ kế? Còn có ứng cử viên rồi nữa à?”
“Ba, ba nghe ai nói đấy? Con chưa từng nói cho ai biết mà!”
Tưởng Thiên Phóng hoảng sợ đến mức miệng há to thành hình tròn, sao ba cậu bé nghe nói được?
Lẽ nào ban đêm cậu bé ngủ nói mớ à?
Tưởng Hữu Quốc thấy con trai thừa nhận chuyện này cũng mặc kệ sự kinh ngạc khi Kỷ Hòa nói trúng phóc, truy hỏi: “Con muốn một người mẹ kế thật à? Hay là ba tuyển một cô bảo mẫu cho con nhé?”
Người ta nói con đường trưởng thành của con cái trong gia đình đơn thân khó khăn hơn con cái trong gia đình có đủ ba mẹ, lúc trước anh ấy luôn không tin nhưng sau này lại phát hiện là thật. Anh ấy cứ tưởng một mình vẫn có thể chăm sóc tốt cho con trai, nhưng thật ra hầu hết thời gian anh ấy đều quá bận rộn, cũng chỉ có ban đêm trước khi đi ngủ mới có thể tranh thủ chơi với con thôi.
Con trai luôn không có ai kề bên nên có lẽ cậu bé chỉ muốn một người có thể chơi cùng mình, chứ không hẳn là một người mẹ kế?
“Con không cần bảo mẫu, con muốn mẹ kế! Hơn nữa chỉ có thể là dì Hiểu Nhu thôi!”
Bỗng nhiên, phòng làm việc im phăng phắc.
Chỉ có điện thoại bị Tưởng Hữu Quốc để trên bàn làm việc là rất tưng bừng.
[Vợ của Yoona: Mẹ kế vậy mà là thư ký của ba? Kịch bản máu chó gì đây? Nhưng không thể không nói, rất hấp dẫn!]
[Tiền đồ như gấm: Cô đừng có nói, cô vẫn nên đừng nói, thật sự thật sự quá kích thích! Tôi đã bắt đầu nói nhảm rồi!]
[Triệu Tiến thích ăn bánh hoa đào: Dì Hiểu Nhu đi nhanh quá! Nếu không cô ấy có thể nghe được câu này rồi!]