Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 145: -

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Hòa nheo mắt lại, tình huống thế này nếu như kết nối ngẫu nhiên nữa thì sợ rằng sẽ giống như trước đó.

Thời gian cô im lặng có hơi lâu, bão bình luận lại càng ngày càng điên rồ.

[Kỷ Hoà sợ rồi chứ? Nếu như cô dám kết nối thì đợi mà bị chúng tôi mắng đi!]

[Não của mấy người không phải là có vấn đề rồi đấy chứ? Ở đây là phòng livestream, không phải là chỗ để cho mấy người phát điên đâu, không thích xem thì cút ra ngoài!]

[Tiểu Soái nỗ lực thi tiến sĩ: Mấy người mới là kẻ não có vấn đề đó, đi thích cái loại thầy bói dởm như thế này. Bộ không biết hôm nay cô ta đã bị cảnh sát đưa đi giáo dục rồi hả? Ngay cả lời của cảnh sát cũng không tin, mau chóng đi điều trị não đi.]

Mấy cái bão bình luận này nổi đầy trên màn hình.

Giây lát sau, một hình ảnh liền xuất hiện trên màn hình.

Là Kỷ Hòa đã đề nghị kết nối.

Phía kia chính là Tiểu Soái nỗ lực thi tiến sĩ.

Đối phương vốn chẳng hề do dự đã đồng ý kết nối rồi, khuôn mặt của anh ta còn chưa xuất hiện ở trên màn hình thì giọng nói đã vang lên trước.

“Ui, gan lớn thật đó, còn dám kết nối với tôi?”

Một người đàn ông xuất hiện ở trên màn hình.

Anh ta đeo một cặp kính gọng màu đen, mặc áo sơ mi trắng, có vẻ là muốn làm dáng thành người đọc sách hào hoa phong nhã. Nhưng cái khuôn mặt đó lại xấu như khỉ, khiến cho người xem vừa nhìn đã cảm thấy cay mắt.

Kỷ Hòa nhìn anh ta: “Tôi còn lo là anh sẽ không dám kết nối với tôi đấy, có điều đây có thể là lần xuất hiện cuối cùng của anh ở trước mặt mọi người rồi.”

“Chẳng lẽ cô còn có thể xuyên qua màn hình để giết tôi nữa hay sao?”

Người đàn ông chế nhạo một tiếng, khuôn mặt đó càng thêm mấy phần xấu xí.

Kỷ Hòa: “Giết anh, tôi còn chê sẽ bẩn tay mình. Chắc là anh chưa quên năm đó hai mươi hai tuổi đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Lúc Kỷ Hòa nói lời này thì vẻ mặt của người đàn ông ngay lập tức u ám, lại rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.

Nhưng sự sợ hãi trong mắt vẫn chưa biến mất.

Giọng anh ta chua ngoa nói: “Muốn hù dọa tôi? Cô còn thật sự nhận là mình biết xem bói nữa hả?”

“Để tôi đoán xem, con dao đó vẫn còn giấu trong tủ quần áo của anh nhỉ? Buổi tối lúc anh đi ngủ, có thể nghe thấy tiếng của người đó hay không? Tôi nghĩ là anh đã nghe thấy rồi, anh thậm chí còn sợ đến mức không ngủ được, cần phải uống thuốc mới có thể khiến bản thân chìm vào giấc ngủ.”

“Tiếc là anh vừa chìm vào giấc ngủ thì người đó đã xuất hiện trong giấc mơ của anh, người đó sẽ hỏi anh…”

“Suất học thạc sĩ của cậu ta, dùng có tốt không?”

Con ngươi người đàn ông giãn ra, bật dậy khỏi ghế.

Dáng vẻ sợ hãi hệt như nhìn thấy quỷ vậy.

Bảo bình luận dần dần lắng xuống, những người mắng Kỷ Hòa đó cũng không dám lên tiếng nữa.

Nhìn bộ dáng của người đàn ông này, không có người nào sẽ nghi ngờ rằng không có điều gì giấu giếm trong đó.

“Cô nói bậy cái gì vậy?”

Người đàn ông nói xong, đưa tay ra muốn tắt kết nối, nhưng chẳng biết thế nào, anh ta rõ ràng đã bấm mấy lần rồi mà hình ảnh trước sau lại vẫn không hề biến mất.

Giọng nói của Kỷ Hòa vẫn đang tiếp tục: “Tiếc là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, việc anh đã làm thì vẫn sẽ bị người khác phát hiện.”

“Ầm ầm ầm!”

Bên phía người đàn ông đó truyền đến một hồi tiếng gõ cửa, vô cùng vang dội.

Có vẻ như hiệu quả cách âm của cánh cửa không được tốt cho lắm.

“Chu Thành Tài có ở đây không? Chúng tôi là cảnh sát, muốn điều tra một chút về chuyện bạn cùng phòng đại học với anh.”

Sắc mặt Chu Thành Tài lập tức trắng bệch.

Anh ta không dám lên tiếng đáp lại, tùy tiện từ trên ghế chụp lấy một chùm chìa khoá và một xấp tiền, ngay cả điện thoại cũng không cầm đến mà đã muốn trốn đi bằng đường cửa sổ.

Cảnh sát ngoài cửa cũng không có kiên nhẫn gì, thấy anh ta không trả lời thì liền phá cửa xông vào.

Đúng lúc bắt gặp anh ta muốn nhảy xuống tầng dưới, đã ngay lập tức bước đến phía trước tóm người lại.

“Chu Thành Tài, anh bị tình nghi là có dính líu đến việc mưu sát bạn cùng phòng, mời anh đi một chuyến đến đồn cảnh sát.”

Hai chân của Chu Thành Tài khụy xuống: “Không phải… tôi không có.”

Giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Hòa từ điện thoại truyền đến: “Người đó sẽ bám theo anh cả đời, cuối cùng anh sẽ bị cơn ác mộng hành hạ đến nỗi chết trong đống rác thải.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)