“Cô cũng biết khoa Toán của chúng tôi rất cạnh tranh, nhiều sinh viên như vậy nhưng nghiên cứu sinh chỉ có ba suất… Tôi đã luôn cố gắng hết sức, hướng đến mục tiêu trở thành nghiên cứu sinh, suất học đó đáng lẽ phải là của tôi! Tôi đã tính toán rồi, điểm của tôi cộng với điểm cộng trọng số thì vừa đủ để được một suất nghiên cứu sinh! Tôi hẳn là sẽ giành được suất thứ ba… Thậm chí cả giảng viên cũng đã ngầm ám chỉ với tôi rằng tôi có thể yên tâm rồi…”
“Nhưng cô biết không, sau khi danh sách công khai, người thứ ba lại không phải tôi… Mà là Chúc Nam Nam …
“Con ả Chúc Nam Nam dựa vào cái quyền gì chứ? Chỉ bằng việc suốt 4 năm cô ta chỉ giỏi ăn chơi lêu lổng, thành tích cũng chỉ là thứ 30 trong top 100 của khoa thôi à? Hay là dựa vào việc cô ta cứ đến cuối tuần, ngày lễ là chạy đi chơi, chưa từng làm bất kỳ công tác sinh viên nào hả? Cô ta dựa vào đâu mà có được suất nghiên cứu sinh đó…? À, hẳn là dựa vào việc cô ta có một người mẹ là giáo sư, một người bố là viện trưởng đấy nhỉ!”
Cả đời Đoan Mộc Di vĩnh viễn không quên được, khi danh sách nghiên cứu sinh được công bố, cả người cô ta lạnh ngắt như nào.
Chúc Nam Nam, xếp ở trên cô ta, đẩy cô ta xuống đứng sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây