Lục Diệc Hồng khó khăn nuốt nước bọt, hai chân cố gắng đứng thẳng có hơi yếu ớt.
Ông ta nhìn mặt đất dưới chân mình, bắp chân ông ta phát run.
Cảnh tượng hôm qua mấy công nhân kêu lớn chạy ra ngoài, còn sờ sờ ở trước mắt.
Ông ta đã hành nghề nhiều năm, gặp rất nhiều sự kiện tâm linh. Nhưng đều là những chuyện dọa người mà thôi, dần dần ông ta cũng thích ứng. Ví dụ như không có gió nhưng mình lại đóng cửa sổ, không mở cửa phòng, nghe đáng sợ, trên thực tế đều đã có khoa học chứng minh.
Cảnh tượng nghiêm trọng hơn nữa là bức tường rướm máu, xương người rơi từ trần nhà xuống, những chuyện này sau khi cảnh sát điều tra cũng có câu trả lời, đơn giản là mấy vụ giết người.
Vụ lần này, ông ta cũng chỉ xem như tình huống tương tự.
Hôm nay, lại không dám chắc.
Hơn nữa… Lục Diệc Hồng nhíu mày, dường như nhớ đến gì đó.
Ông ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài bệnh viện, khói đen rậm rạp chằng chịt bao trùm trên vách tường, đó là dấu vết sau khi đốt trụi.
Năm năm trước bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng gặp hỏa hoạn, người ở thành phố S không ai không biết. Khuya hôm đó, mười mấy bệnh nhân bị chết cháy trong bệnh viện. Cảnh sát công bố rằng nhân viên y tế làm việc không đúng, hơn nữa khả năng phòng cháy chữa cháy của bệnh viện không tốt, không thể dập lửa kịp, mới gây ra thảm án thế này.
“Hỏa hoạn năm năm trước, chẳng lẽ không phải chuyện vô ý, là có người cố ý phóng hỏa sao?”
Nếu không sao lại nói chưa báo được thù?
Kỷ Hòa không nói, cũng không tỏ thái độ.
Lục Diệc Hồng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, lúc nhìn về phía Kỷ Hòa lần nữa, ông ta luôn cảm thấy cô bé trước mắt này có hơi thần bí.
Ông ta khiêm tốn hỏi: “Cô bé, cô có cách giải quyết gì không?”
“Tôi đến là vì chuyện này.” Kỷ Hòa nhìn bố trí thi công xung quanh, lại nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: “Bảo các công nhân về nghỉ ngơi đi, vào giờ này ngày mai mọi người hẵng quay lại.”
“Nhưng mà…”
Lục Diệc Hồng nghĩ đến thứ tư phải kết thúc tháo bỏ, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Bồi thường hợp đồng là một chuyện, ông ta sợ tin đồn về công ty.
Kỷ Hòa liếc mắt nhìn ông một cái: “Yên tâm đi, sẽ để chú hoàn thành công việc trước thời hạn.”
Hai má Lục Diệc Hồng nóng lên, nhanh chóng nói: “Còn gì cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, tôi vào lấy ít đồ sẽ đi ra.”
Kỷ Hòa dứt lời, nhấc chân đi vào bệnh viện.
Lục Diệc Hồng nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại, ông ta cứng ngắc đứng tại chỗ, rõ ràng không thấy ai đẩy cửa, nhưng cửa lại tự khép lại.
Lục Diệc Hồng không dám ở lại, ông ta nghe theo lời Kỷ Hòa, cho công nhân nghỉ một ngày.
Còn ông ta thì không đi, vẫn ở bên ngoài chờ.
Bên trong bệnh viện.
Rõ ràng là buổi trưa, nhưng xung quanh âm u như buổi tối vậy.
Trong phòng khách tầng trệt, náo nhiệt như đang ăn Tết vậy.
Mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau trong một góc đánh bài tú lơ khơ, một ông cụ đang đứng ở bên cạnh, nhìn bài bên này một chút, lại nhìn bài bên kia một chút, bận đến mức chạy xung quanh.
Cô bé bảy tám tuổi nắm hai tay của một cậu bé trai, đang chơi trò chơi gia đình.
Trừ những người này ra, có mấy bóng người trong góc kẻ ngồi người đứng, nhìn về phía Kỷ Hòa.
Bọn họ đều mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng nhợt.
Từ bộ dạng chân không chạm đất của bọn họ, không khó để nhận ra, những thứ này cũng không phải người.
Kỷ Hòa không nhìn bọn họ, đi cầu thang lên lầu.
…
Bên ngoài, Lục Diệc Hồng thường hay xem động hồ trên tay, lại nhìn về phía bệnh viện.
Đã hơn một tiếng, sao cô bé kia vẫn chưa đi ra?
Đang suy nghĩ, ông ta đã nghe tiếng còi cảnh sát vang lên.
Lục Diệc Hồng quay đầu nhìn sang, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét đi đến, đậu ở bên lề đường.
Có mấy cảnh sát bước xuống xe, đi về phía ông ta.
“Ông là Lục Diệc Hồng?”
“Là tôi.”