Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 141: -

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Diệc Hồng cầm máy kích nổ, lại nói với Kỷ Hòa: “Cô bé, đi nhanh lên đi, lát nữa phát nổ, chắc chắn sẽ dọa đến cô.”

Kỷ Hòa lắc đầu một cái: “Sẽ không nổ được đâu.”

Thấy cô không đi, Lục Diệc Hồng không thể làm gì khác hơn là gọi người mang nón bảo hiểm đến, để Kỷ Hòa đội lên.

“Nếu cô sợ, thì che lỗ tai lại.”

Nói xong, Lục Diệc Hồng giơ máy kích nổ, đếm ngược năm giây, nhấn xuống.

Công nhân ở bên ngoài đã bịt tai chờ sẵn, nhưng không nghe thấy gì cả.

Một cơn gió thổi qua, đá nhỏ trên mặt đất lăn vài vòng, chậm rãi dừng lại.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Lục Diệc Hồng cúi đầu nhìn máy kích nổ, lại nhìn bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ở cách đó không xa.

Ông ta lại nhấn thêm một lần nữa, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì.

Ông ta không tin nổi, lại nhấn thêm vài lần, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cái máy kích nổ này bị hư rồi hả?”

“Không, không thể nào. Đã kiểm tra rồi mà.”

“Vậy thế này là thế nào? Sao lại không nổ?”

Lục Diệc Hồng đặt máy kích nổ lại trên bàn, bàn tay cũng vỗ lên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.

Người bên ngoài trố mắt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Bởi vì thứ ở bên trong, đang ngăn cản mấy người.”

Kỷ Hòa giơ tay lên chỉ về phía bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ở phía xa.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, đó là bệnh viện.

Không biết từ khi nào mà mây đen giăng đầy trời, trong bụi cây truyền đến tiếng gió vù vù, mọi người đều nghe rõ tiếng tim đập của mình.

Sau khi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bị đốt trụi đen nhánh, lúc này càng u ám hơn.

“Két~”

Trước mắt mọi người, cửa bệnh viện từ từ mở ra.

Dường như có một cái bóng ở ngay cửa, đang đợi những nhà mạo hiểm bị mê hoặc xông vào trong đó.

Có người nhát gan, ngồi phịch xuống mặt đất. Có người gan lớn một chút, cổ họng cũng khô khốc, cố nuốt nước bọt liên tục.

Kỷ Hòa bước thêm một bước, đi thẳng về phía bệnh viện.

Tiếng bước chân vang lên khiến mọi người tỉnh táo trở lại.

“Cô bé, đừng đi! Cẩn thận thuốc nổ!”

Lục Diệc Hồng đưa tay kéo Kỷ Hòa, nhưng cũng không với đến. Ông ta hơi nhíu mày, cắn răng bước nhanh theo sau, muốn kéo Kỷ Hòa.

Nhưng rõ ràng Kỷ Hòa đang đi rất chậm mà ông ta lại rất khó đuổi kịp.

“Tổ trưởng Lục!”

Mấy công nhân ở phía sau hoảng hốt, muốn đuổi theo, nhưng lại dừng bước.

Thuốc nổ chôn ở trước mặt đâu!

Kỷ Hòa đạp trên thuốc nổ được chôn trên mặt đất đi vào bệnh viện, Lục Diệc Hồng đi theo sau cô siết chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi, đến khi qua khỏi khu thuốc nổ, mới thở phào một hơi.

Ông ta thấy Kỷ Hòa dừng lại, vội vàng nói: “Cô bé, chúng ta đi ra ngoài nhanh lên, lỡ như bị nổ…”

“Không nổ được đâu.”

Kỷ Hòa nhìn vào mắt Lục Diệc Hồng, giọng nói bình thản.

Trái tim đang đập loạn của Lục Diệc Hồng nhờ lời này của cô mà dần thả lỏng, ông run run nói: “Ý cô là… Có thứ ngăn cản bọn tôi?”

Kỷ Hòa: “Chú có nghe được tiếng bước chân không?”

“Cái gì?”

Lục Diệc Hồng nghe được tiếng bước chân theo bản năng.

Ban đầu rõ ràng là không nghe được gì, nhưng ông ta lại cảm thấy bên tai vang lên một giọng nói.

Là tiếng gió thổi qua cây sao? Hay là tiếng xe cộ chạy trên đường ở phía xa xa?

Hình như đều không phải…

Kỷ Hòa chậm rãi nói: “Bọn họ đang khóc, bởi vì bọn họ chưa báo thù được, làm sao có thể an tâm rời đi được chứ?”

Sắc mặt của Lục Diệc Hồng hơi tái nhợt, bọn họ là ai?

Là ma sao?

Cái bệnh viện này thật sự có ma sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)