Chuyện Trạch Hi Viên kết thúc.
Trang Kiến Thanh vừa ra khỏi Trạch Hi Viên đã nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.
Là ông cụ Thường Toàn gọi đến.
Anh ta bắt máy, ông cụ Thường Toàn lạnh lùng nói: “Tên nhóc này, bảo cậu nghe theo cô Kỷ sắp xếp mà cậu ở đó chỉ gây thêm phiền phức thôi!”
Nhớ tới hành động của mình, Trang Kiến Thanh hơi xấu hổ: “Ông Thường, ông cũng không nói cô Kỷ lợi hại như vậy đâu?”
Bên kia điện thoại, Thường Toàn giật giật miệng.
Người trẻ tuổi một đứa rồi hai đứa đều không bớt việc cho ông ấy!
“Ông Thường, ông cho tôi bùa trừ tà…”
“Cậu thấy hiệu quả thế nào?”
Nghe Trang Kiến Thanh nói tới bùa trừ tà, Thường Toàn nghiêm mặt nói.
Trang Kiến Thanh suy nghĩ, trầm ngâm nói: “So với ông lúc trước thì tốt hơn nhiều nhưng so với bùa trừ tà hai người kia lấy ra thì có hơi... chưa được lắm.”
Chưa được lắm có lẽ là nói giảm.
Thường Toàn sống hơn nửa đời người, làm sao không nhận ra sự do dự trong lời nói của Trang Kiến Thanh.
Ông ấy cũng xem livestream, trong lòng hiểu rõ. Tấm bùa trừ tà của ông vẽ so với Kỷ Hòa chỉ có thể xem như tiểu vu gặp đại vu.
“Ông Thường, ông có biết bùa trừ tà của họ do vị cao nhân nào vẽ không?”
“Vị cao nhân này cậu đã gặp rồi. Ngay cả lá bùa tôi đưa cho cậu cũng là do cô ấy dạy.”
Trang Kiến Thanh nghe thế, trong lòng rung động.
Anh ta gặp rồi?
Chẳng lẽ nào...
Nghĩ đến khả năng đó, đôi mắt Trương Kiến Thanh dần trợn tròn.
Anh ta đối xử với cô Kỷ kia như vậy, không quá vô lễ đâu nhỉ?
Không phải chứ?
Trang Kiến Thanh rơi vào trầm tư...
Thứ hai, chín giờ sáng.
“Tiểu Tĩnh, chúng ta đừng ly hôn được không? Anh biết chuyện này là anh không đúng, anh không nên gạt em. Nếu em thích trẻ con thì chúng ta có thể nhận nuôi, không cần phải là con của mình đâu, đúng không?”
Mặt Vương Thiên Lượng buồn hiu, tính nắm tay Trương Di Tĩnh thì bị cô ấy né tránh.
Trương Di Tĩnh đánh giá người chồng trước mắt mình, vẫn là gương mặt đó, cả hai chung chăn gối ba năm mà giờ đây, cô ấy chỉ cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới người chồng mình yêu nhất, hiểu chuyện của mẹ, ngoài miệng nói không quan tâm tới chuyện mình không sinh con được.
Trên thực tế là do anh ta vô sinh mà lại úp hết nồi lên người cô ấy, để cô ấy nhận hết mọi sự khinh thường.
Anh ta sao còn mặt mũi nói như vậy chứ?
“Vương Thiên Lượng, bây giờ anh còn muốn giả vờ với tôi nữa sao? Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh đừng ra vẻ giả mù sa mưa, tôi thấy buồn nôn!”
Trương Di Tĩnh nói xong, quay đầu đi, cô ấy không muốn nhìn Vương Thiên Lượng một chút nào nữa.
Khóe miệng Vương Thiên Lượng trùng xuống, cụp mi mắt, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt Trương Di Tĩnh một hồi lâu.
Đột nhiên anh ta cười một tiếng.
Trương Di Tĩnh nghe thấy, hơi thở hơi dừng lại, liếc nhìn Vương Thiên Lương đang tới gần cô ấy.
Thân thể của cô ấy phản ứng rất nhanh, cánh tay nổi da gà trong nháy mắt.
Trương Di Tĩnh hoảng hốt lùi về sau một bước: “Anh muốn làm gì?”
Vương Thiên Lương thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt Trương Di Tĩnh, khóe miệng càng cong lên.
“Tiểu Tĩnh, anh không làm gì hết. Chuyện ly hôn em muốn nghĩ cũng không được, đời này, em chỉ có thể ở cùng anh thôi!”
Nói xong, Vương Thiên Lượng lạnh lùng hừ một tiếng, quay người ra khỏi Cục dân chính.
Thủ tục ly hôn cần phải có cả hai đều ở đây, tròng mắt Trương Di Tĩnh dao động, bước nhanh về phía trước. Cô ấy còn chưa kịp tới gần Vương Thiên Lượng đã thấy trước cửa Cục dân chính xuất hiện thêm mấy bóng người.
Đều là thanh niên trai tráng, khí thế hùng hổ.
“Tên nhóc này, mày muốn đi đâu?”
Người nói chuyện là anh ruột của Trương Di Tĩnh, cao to lực lưỡng, trên tay đều là cơ bắp, lúc nói chuyện còn run theo.
So sánh với Vương Thiên Lượng vai nhỏ eo nhỏ, quả thật là gà con.
Thấy đối phương, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi, ráng mạnh mẽ nói: “Anh vợ…”