Sau khi nữ quỷ hút tử khí trên người hai bọn họ xong, vết thương do bị bùa trừ tà đánh trên người cô ta cũng dần dần khép lại.
Cổ Nhân và Lão Hồng nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó nghe thấy Trang Kiến Thanh ở bên kia kêu la liên hồi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra Trang Kiến Thanh vung kiếm rồi đụng vào cây cột.
Vụ va chạm này cũng khiến lý trí Trang Kiến Thanh quay lại.
Anh ta thu kiếm gỗ đào về, bóp lấy bùa trừ tà trong lòng bàn tay rồi vỗ lên người mình.
Nữ quỷ đang nằm dưới đất nhìn thấy lá bùa trừ tà thì cả người run rẩy, từ lá bùa trừ tà đánh lên người mình, cô ta cảm thấy hơi thở của lá bùa đó và hai lá bùa trừ tà trên người mình không khác nhau là mấy.
Bản thân cô ta còn không chịu nổi thì sao Như Như có thể chịu được nó?”
“Như Như, nhanh quay lại!”
Nữ quỷ la lớn, ra sức giãy dụa. Bùa trừ tà dính chặt lấy eo cô ta, khi cô ta quằn quại, một luồng ánh sáng vàng hiện lên, rơi xuống trên người cô ta, để lại một vết thương.
Đám sương đen đang ngồi trên vai Trang Kiến Thanh nghe thấy lời cô ta, hành động bỏ trốn cực nhanh nhưng đã muộn.
Bùa trừ tà đập vào đám sương đen, ánh sáng vàng yếu ớt hiện lên rồi biến mất rất nhanh.
Nhưng nó vẫn để lại trên người đám sương đen một vết thương không lớn không nhỏ.
Đám sương đen rít lên vài tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi người Trang Kiến Thanh, nhảy cà tưng về phía nữ quỷ. Đám sương đen dán mặt lên mặt nữ quỷ, giống như đang cọ má cô ta mấy lần.
Nữ quỷ chẳng nghi ngờ vì sao sức mạnh của bùa trừ tà kia lại yếu tới như thế, cô ta vươn tay sờ vết thương của đám sương đen, ánh mắt đau lòng: “Không sao đâu, qua mấy ngày là khỏe thôi.”
Cuối cùng Trang Kiến Thanh cũng có thể nhìn thấy ánh sáng, trên đầu anh ta đầy mồ hôi, không phải là bị dọa sợ mà là vì vung kiếm quá nhiều dẫn tới đổ mồ hôi.
Trang Kiến Thanh nhìn chằm chằm vết thương trên người nữ quỷ và đám sương đen, trong mắt hiện ra vẻ hoang mang chưa từng có.
Lúc nãy anh ta không kịp phản ứng, làm gì có bùa trừ tà nào mà khi sử dụng còn có ánh sáng vàng phát ra?
Hơn nữa lại còn có thể gây tổn thương thực sự tới hồn thể của hồn ma được chứ?
Trước kia có phải anh ta chưa bao giờ sử dụng bùa trừ tà của đại sư Thường Toàn đâu!
Không ngờ kỹ thuật vẽ bùa của đại sư Thường Toàn lại tiến bộ nhanh như vậy!
Nữ quỷ trấn an đám sương đen xong thì nhìn về phía điện thoại của Cổ Nhân.
“Tôi đã làm theo yêu cầu của cô, bây giờ tới lượt cô.”
Cô ta đang nói chuyện với Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa: “Hai anh có mang theo xẻng không?”
Trong lòng Cổ Nhân và Lão Hồng vẫn còn sợ hãi, nhưng thấy nữ quỷ thật sự giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của bùa trừ tà thì bọn họ mới dần bình tĩnh lại.
Hai người họ mỗi người tự mình cầm lấy một cái xẻng ở bên cửa, trả lời: “Có mang theo.”
Kỷ Hòa: “Hai anh bắt đầu đào từ vị trí chính giữa ao nước đi.”
Vẻ mặt nữ quỷ hơi động đậy, ánh mắt nhìn theo Cổ Nhân và Lão Hồng hướng về phía cái ao khô cạn nước.
[Chẩm chú thư ngọ: Đào ao à? Dưới đó có giấu thứ gì sao?]
[Chỗ trống: Nhìn phản ứng của nữ quỷ thì chắc chắn là có.]
[Tao chính là bố mày: Một ngôi nhà cổ xưa thế này có thể có giấu món đồ cổ gì không?]
[Đồ hộp Vọng Tử: Không phải là… Thi thể chứ? Phim kinh dị đều diễn như thế, cha mẹ ơi, thật dọa người!]
Cổ Nhân và Lão Hồng đã bỏ điện thoại qua bên cạnh, nhảy xuống ao bắt đầu đào bới.
Khi Trang Kiến Thanh thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta nhịn không được đi tới trước, cầm lấy điện thoại của Cổ Nhân.
Từ sau khi nữ quỷ bị bùa trừ tà làm cho bị thương, hiện trường tiệc cưới đã biến mất không còn gì nữa, lúc này anh ta chỉ có thể từ trên màn hình điện thoại nhìn thấy một căn nhà hoang vu.
Nhưng đây không phải nguyên nhân anh ta cầm lấy điện thoại.
Khi nhìn thấy gương mặt Kỷ Hòa trên điện thoại, vẻ mặt Trang Kiến Thanh càng ngạc nhiên hơn.
Sao mà anh ta cứ cảm thấy cô khá quen mắt, chẳng lẽ trước kia đã từng gặp qua ở Hiệp hội Đạo giáo sao?
Nhưng nếu thật sự đã từng gặp ở Hiệp hội thì sao anh ta có thể không biết được chứ???