Chỉ có Trang Kiến Thanh ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Cổ Nhân và Lão Hồng thì khóe miệng co giật không được tự nhiên.
Hai người này đang làm gì vậy?
Không phải chỉ là một cái sân hoang phế thôi sao?
[Bạch Hạo Hiên: Là do ánh mắt của tôi không tốt, hay là có chuyện gì vậy? Sao tôi lại nhìn thấy những người trong cái sân này? Nhìn kiểu dáng lại còn là kiểu của thế kỷ trước nữa.]
[Mộc Dịch Lịch Kỳ: Bạn phía trên, anh không cô đơn đâu, tôi cũng thấy!]
[Đường nở hoa: Thấy +1]
[Cảnh này quá chân thật rồi đúng không? Đúng là tay nghề của streamer]
[Thời gian: Không phải Trạch Hi Viên bị bỏ hoang à? Sao lại có người, hơn nữa nhìn có vẻ như có một đám cưới đang diễn ra? Nhà ai lại cử hành hôn lễ vào buổi tối chứ?]
Cổ Nhân và Lão Hồng nhìn xuống điện thoại di động, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình cũng y hệt, rồi lại nhìn vào bão bình luận, bọn họ càng muốn khóc hơn.
Những người xem là đang quan sát qua màn hình điện thoại di động của họ còn bọn họ thì đang thực sự đứng tại đây!
Đúng lúc này, Cổ Nhân nhìn thấy một người khác từ ngoài cửa đi vào, không thèm nhìn anh ta một cái, đi xuyên thẳng qua người anh ta rồi đi về phía sân.
Cổ Nhân nhận thấy khi người đó đi qua cơ thể mình, dường như có sóng nước đẩy qua.
Đây là một ảo cảnh?
Giống như lần đầu tiên anh ta đến đây, ở phòng bếp trong sân cũng thấy như vậy.
Lúc đó, anh ta chỉ có thể thấy khi nhìn qua camera nhưng lần này, anh ta có thể nhìn thấy nó bằng mắt.
“Đây là đang xảy ra chuyện gì?”
Cổ Nhân và Lão Hồng đều chèn sát vào nhau, chỉ có như vậy thì họ mới cảm thấy an toàn.
Khi Kỷ Hòa nghe thấy câu hỏi của anh ta thì nhíu mày nói: “Nước mắt bò có thể nhìn thấy ma, không phải tôi đã nói rồi à?”
Cổ Nhân cảm thấy mình như vừa ăn sống một quả mướp đắng, khuôn mặt cũng nhăn nheo như quả mướp đắng luôn vậy.
“Thưa ngài… Hình như cô thật sự chưa từng nói đâu.”
“Không sao, bây giờ nói cũng vậy à.”
Giọng nói của Kỷ Hòa mang theo ý cười, cô là người không thù dai, nhưng đôi lúc cần thu lợi thì vẫn thu.
[Lá ngân hạnh thỏ thỏ: Nước mắt bò? Có thể nhìn thấy ma á?]
[Tô Lạc Thanh: Có tin đồn như vậy, nhưng hình như không phải là nước mắt bò thật mà là do một số thứ khác pha vào tạo thành]
[Sai lầm: Thấy ma rồi! Bao giờ thì xuất hiện! Lúc nào xuất hiện có thể nhắc nhở tôi được không? Tôi sợ!]
[Trống rỗng: Hehe, tôi sẽ không nói là vì tôi quá sợ hãi mà tôi đã chặn hình ảnh bên Quái Vật Nhỏ, bây giờ tôi chỉ chăm chú nhìn vẻ đẹp vô song của streamer, chẳng sợ chút nào.]
Cổ Nhân làm sao dám nói khác nhau chỗ nào, anh ta chỉ có thể cười khổ hỏi: “Đại sư Kỷ Hòa, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Anh không cần đi đâu cả, tí nữa cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện thôi.”
Kỷ Hòa nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Tiệc cưới trong sân đang diễn ra sôi nổi đến thời điểm hai vợ chồng bái đường.
Trong sảnh chính, cô dâu chú rể đã bái thiên địa, lúc này họ đang đối diện với cao đường và cúi đầu thật sâu.
Kỳ lạ thay, trên cao đường không có người ngồi mà chỉ có mấy tấm bài vị.
Cổ Nhân nhìn từ xa nên không thấy rõ, chỉ có thể thấy đó là ba tấm bài vị.
Ba tấm?
Cha mẹ mỗi người có một tấm, vậy tấm thừa ra là của ai?
“Phu thê giao bái!”
Theo câu nói này được vang lên.
Một ngọn gió từ đâu thổi đến khiến tất cả bàn ghế trong sân đồng loạt lật ngửa.
Ngay cả ba tấm bài vị đặt trong chính điện cũng lắc lư, toàn bộ bị đổ xuống đất.
Chú rể vội vàng bước lên phía trước để bảo vệ tấm bài vị.
Chỉ có cô dâu phía sau anh ta là đứng yên, ngay cả vạt áo cũng không bị gió thổi.
Trận gió này chỉ thổi một cái rồi biến mất.
Chú rể sắp xếp lại từng tấm bài vị rồi đi xuống tiếp tục giao bái phu thê.
Nhưng ngay lúc anh ta cúi đầu xuống, khăn trùm trên đầu cô dâu nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Một giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng vang lên.
“Cậu hai, cuối cùng chúng ta cũng có thể bái đường.”