Kỷ Hòa liếc nhìn thời gian, còn ba phút nữa là đến 12 giờ.
Cô hạ giọng nói: “Cầm hết bùa trừ tà tôi đưa ở trên tay, nhỏ một giọt máu gà vào giữa lông mày, sau đó nhỏ một giọt nước mắt bò vào mắt hai người. Một lúc nữa đẩy cửa đi vào, dù là nhìn thấy gì, các anh cũng không được vứt bùa trừ tà đi.”
Cổ Nhân và Lão Hồng vội vàng lấy bùa trừ tà từ trong túi ra, cầm trong tay theo ý của Kỷ Hòa, nhỏ một giọt máu gà lên giữa hai lông mày, nhỏ nước mắt bò vào mắt.
Trang Kiến Thanh lẳng lặng quan sát, Lão Hồng liếc qua anh ta, tốt bụng nói: “Anh Trang, anh có cần một lá bùa trừ tà không? Tôi có thể bán cho anh một cái.”
Vừa nói, Lão Hồng vừa lấy ra một lá bùa trừ tà khác từ trong túi: “Tôi cũng không tăng giá, để lại với giá gốc, mỗi lá hai ngàn.”
Đây chính là lá bùa trừ tà do chính đại sư Kỷ Hòa vẽ, mặc dù một lá có giá hai ngàn, nhưng bùa trừ tà do đại sư Kỷ Hòa vẽ chắc chắn có tác dụng tốt. Hai ngàn hoàn toàn không thành vấn đề, anh ta với Lão Cổ mua một lúc mười lá.
Đúng vậy.
Mỗi người mười lá, chính là hai mươi lá bùa trừ tà.
Kỷ Hòa kiếm được bốn mươi nghìn tệ từ Cổ Nhân và Lão Hồng trong một lần.
Về phần giá của bùa trừ tà, thì đó là do Thường Toàn nói với Kỷ Hòa. Dù sao ông ấy cũng là Phó chủ tịch Hiệp hội Đạo giáo, ông ấy hiểu rõ thị trường hơn, Kỷ Hòa không sợ ông ấy lừa mình.
Trang Kiến Thanh liếc nhìn lá bùa trừ tà trong tay Lão Hồng, thò tay vào cổ áo choàng, lấy ra một lá bùa trừ tà, nói: “Không cần.”
Cái trong tay anh ta là do Phó chủ tịch Thường Toàn tặng, đương nhiên sẽ tốt hơn so với thứ mà Lão Hồng đang cầm.
Lão Hồng vui vẻ vớt lại được một lá bùa trừ tà, ạn ta nhanh chóng nhét lá bùa vào túi, nói: “Vậy anh có muốn dùng máu gà và nước mắt bò này không?”
Khóe miệng Trang Kiến Thanh bĩu xuống, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Không cần.”
Anh ta có chút mất kiên nhẫn.
Trạch Hi Viên đầy rẫy nguy hiểm, nếu một lá bùa trừ tà và một giọt máu gà có thể giải quyết thì tại sao đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Lần này anh ta đi tới cùng, một phần là vì phần thưởng mà phó chủ tịch đưa ra rất hấp dẫn, còn một phần vì anh ta tự tin rằng mình sẽ ra ngoài an toàn.
Nói tóm lại, anh ta không đến đây để chơi với mấy người này.
Anh ta lạnh lùng nói: “Bao giờ thì chúng ta mới đi vào?”
“Đi vào được rồi.”
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa cũng vang lên.
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc.
Giọng nữ lẽ ra sẽ bị giọng nói mạnh mẽ của đàn ông ép xuống nhưng lại giống như một con chim sơn ca đang hát, khiến tinh thần người ta chấn động, không thể khinh thường.
Ánh mắt Trang Kiến Thanh lướt qua vẻ tìm tòi nghiên cứu, người phụ nữ tên Kỷ Hòa này là do gia tộc Đạo giáo lớn nào dạy ra?
Không có mấy người có thể mời được Phó chủ tịch Thường Toàn bảo vệ.
Thân thể Cổ Nhân và Lão Hồng chấn động, bọn họ run rẩy bước lên phía trước, muốn biến một bước thành hai bước, đi chậm được bao nhiêu thì đi chậm bấy nhiêu.
Trang Kiến Thanh không chịu nổi dáng vẻ lề mề của hai người này, anh ta sải bước về phía trước, đẩy cửa Trạch Hi Viên ra.
Tiếng động trong sân chính lập tức vang lên.
Cổ Nhân và Lão Hồng chỉ cảm thấy mắt sáng lên, bọn họ nhắm mắt lại, rồi mở ra, lập tức có thể thấy lửa đỏ đầy quanh vườn.
Bầu trời đêm tối đen cũng có phần sáng rực lên.
Đèn lồng đỏ treo trên xà nhà, trên cột nhà đều được dán chữ Hỉ.
Bên tai còn có thể nghe được tiếng kèn, tiếng hát.
Có vài chiếc bàn tròn trong sân, những người đàn ông mặc áo choàng da ngựa thắt bím tóc đang ôm những người phụ nữ mặc váy, nói chuyện qua lại xung quanh chiếc bàn tròn, trên mặt đều nở nụ cười sung sướng.
Chỗ này trông giống như hiện trường tổ chức một đám cưới.
Cổ Nhân và Lão Hồng nhìn mọi thứ trước mặt thì trợn mắt há mồm.
Họ mới đầu còn không tin là có ma, nên nháy mắt một cái thật mạnh, lúc mở ra, vẫn là hình ảnh cũ.
Hai người họ thậm chí còn véo nhau, đau đến mức thở dốc thì mới chắc chắn được cảnh trước mắt họ không phải là một giấc mơ.