[Lá ngân hạnh của thỏ thỏ: Mẹ ơi, trời vẫn còn đang sáng đấy, tôi sợ giật cả mình!]
[Giữa làn hương thơm: Loại ma gì mà có thể ra ngoài giữa ban ngày vậy? Không phải chúng đều ra ngoài vào ban đêm à?]
[Miêu Diệu: Công tắc đèn là cái trên tường kia đúng không? Tôi vừa nhìn, nó chẳng có chút động tĩnh nào, tại sao đèn lại bật?]
Lâm Nghệ Hàm đứng ở cửa, không dám đi vào trong nữa.
Cô ấy rùng mình: “Cái này… Là ma xuất hiện đấy à?”
Kỷ Hòa nhìn căn phòng trống rỗng, trong tầm mắt cô cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Không phải do ma làm…
Ma nữ lơ lửng bên cạnh cũng nhẹ nhàng bay tới, nhìn hình ảnh trên màn hình.
Một lúc sau, ma nữ lên tiếng: “Đừng nói ma, ngay cả bóng con ma cũng không có. Nếu có con ma nào có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời thì nhất định tôi sẽ có thể nhìn thấy.”
Nhưng đột nhiên đèn lại bật sáng, đây thực sự là một sự thật không thể chối cãi.
“Cô Kỷ Hòa, cô… cô có thấy cái gì không?”
Thấy Kỷ Hòa mãi không lên tiếng, Lâm Nghệ Hàm càng hoảng sợ hơn.
Chẳng lẽ ngay cả Kỷ Hòa cũng không giải quyết được con ma này à?
Kỷ Hòa giơ tay lên tính toán, chỉ trong vài giây đã có kết quả.
Cô nhíu mày, kỳ lạ nhìn vào chiếc đèn sáng kia.
“Không có ma, mà là đèn này có vấn đề.”
“Không có ma?”
Lâm Nghệ Hàm nghe thấy thế, cũng không biết liệu mình có nên thở phào nhẹ nhõm vì nhà không có ma, hay là hối hận vì không thể gặp ma.
Nói tóm lại, tâm tình của cô ấy rất là phức tạp.
Kỷ Hòa: “Tìm người đến kiểm tra chiếc đèn này đi.”
Lâm Nghệ Hàm vội vàng đi xuống lầu, nói cho bố mẹ nghe chuyện này.
Một lúc sau, thợ sửa điện trong làng đã đến.
Thợ điện kiểm tra xong, bảo rằng mấy chiếc ốc vít của chiếc đèn bị lỏng, tiếp xúc kém nên mới dẫn đến tình trạng vừa sáng lên đã tắt.
[... Thì ra là thế, cả nhà cô gái này chưa ai nghĩ đến chuyện tìm một thợ điện đến để kiểm tra trước à?]
[Xem một quẻ này là mất hai ngàn tệ, đúng là một bài học đắt giá.]
[Nãy tôi sợ thế nào thì giờ tôi cười to thế ấy, tôi phải kể cho bạn tôi nghe chuyện này ngay mới được.]
Kỷ Hòa không khỏi nghĩ tới việc trước kia mình quên trả tiền nước nhưng lại nghĩ rằng ống nước bị hỏng.
Trên thế giới này, quả nhiên vẫn còn rất còn nhiều thứ cô cần phải học.
Kỷ Hòa kiếm không hai nghìn tệ thì có hơi áy náy nên nói: “Quẻ vừa rồi không tính, cô còn muốn xem gì nữa không?”
Lâm Nghệ Hàm cũng có vẻ xấu hổ, là cả nhà họ tự làm mình sợ, đã thế cũng làm lãng phí thời gian của cô Kỷ Hòa.
Cô ấy lắc đầu liên tục: “Không cần.”
Nhưng Kỷ Hòa không chịu, Lâm Nghệ Hàm không còn cách nào khác đành phải lên tiếng: “Vậy cô xem cho ông ngoại tôi giúp tôi, thân thể ông tôi không tốt, vài ngày nữa sẽ phẫu thuật, tôi không biết ông có thể…”
Nói rồi, Lâm Nghệ Hàm đưa camera về phía ông ngoại, để tiện cho Kỷ Hòa nhìn mặt.
Kỷ Hòa liếc nhìn qua rồi nói: “Yên tâm đi, ca phẫu thuật của ông ngoại chị diễn ra rất thuận lợi.”
“Ừm, có lời này của cô, tôi cũng yên tâm rồi.”
Lâm Nghệ Hàm gật đầu thật mạnh rồi tắt kết nối.
[Đã đến lúc nói lời tạm biệt với streamer rồi.]
[Hôm nay là chủ nhật, có phải streamer sẽ trừ tử khí giúp Quái Vật Nhỏ không?]
[Có livestream không? Tôi chắc chắn sẽ thức khuya để xem!]
[Tôi phải tìm một người ngồi xem cùng tôi mới được, nếu không thì chắc chắn tôi sẽ bị dọa sợ.]
Kỷ Hòa chú ý đến những dòng bình luận xuất hiện, không phải là cô quên việc giúp Cổ Nhân, nhưng nếu phát trực tiếp thì…
“Tình huống của Quái Vật Nhỏ hơi đặc biệt, muốn livestream cũng phải được Quái Vật Nhỏ đồng ý, để tôi hỏi anh ta trước đã.”
Nói rồi, Kỷ Hòa cầm điện thoại di động lên, vừa định liên lạc với Quái Vật Nhỏ ở tin nhắn riêng trong app Sa Ngư thì nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi đến.
[Quái Vật Nhỏ: Đại sư Kỷ Hòa, tôi đồng ý livestream!]
[Quái Vật Nhỏ: Nhưng mà có thể làm sớm hơn không, tôi sợ!]