Một nhà bốn người vừa vào nhà, người vợ tiến vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm tối, còn người chồng bật TV mở phim hoạt hình heo Peppa cho hai người con trai xem.
Vừa bật phim hoạt hình, hai người con đều ngoan ngoãn ngồi xuống xem.
Không ai để ý tới sự xuất hiện của Trương Lực.
Chuyện này, cho dù Trương Lực có ngốc đến mấy cũng hiểu được, đây là thật hay là mơ?
Nghĩ đến đây, anh ta giơ tay nhéo thật mạnh vào mình một cái.
“Au!”
Đau quá!
Nhưng hình ảnh trước mặt vẫn không thay đổi.
Thế giới này điên rồi…
Không đợi Trương Lực nghĩ kỹ, hình ảnh trước mặt đột nhiên như bị nhấn nút tăng tốc.
Trong chốc lát, cơm đã làm xong, một nhà bốn người ngồi vào bàn ăn cơm.
Con trai nhỏ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Mẹ, bà nội, bà nội vẫn không được ăn cơm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của con trai, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau.
Người bố trả lời trước: “Bây giờ bà nội chưa đói, chúng ta ăn cơm trước.”
“Nhưng sao một tuần rồi bà nội không ăn cơm cùng chúng ta…”
Con trai nhỏ than thở, thì thấy trước mắt xuất hiện một cái đùi gà lớn, ngay lập tức cậu bé đã quên mất chuyện bà nội, cầm chân gà ăn.
Một lúc sau, người chồng đứng dậy đi lên lầu hai.
Trương Lực cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, anh ta hoảng sợ khi thấy gót chân mình rời khỏi mặt đất, nhẹ nhàng bay lơ lửng.
Chết tiệt!
Phòng trong cùng trên lầu hai là nhà kho.
Người chồng bước tới, lấy chìa khóa trong túi ra rồi mở ổ khóa trước mặt.
Trương Lực đi theo sau ông ta.
Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong tối om.
Trương Lực ngửi thấy mùi hôi thối, giống như có ai đi vệ sinh không xả nước.
Anh ta không nhịn được muốn nôn ra nhưng không nôn ra được cái gì.
“Bà già chết tiệt, bà lại đi trên giường nữa à?”
Người đàn ông bật đèn lên, nhìn thấy tình huống trong phòng thì tức giận nói.
Trương Lực nôn khan một lúc rồi mới ngước mắt nhìn vào trong phòng.
Chỉ nhìn một cái, lông mày anh ta lập tức nhíu lại.
Một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi đang nằm trên một chiếc giường gỗ chật hẹp, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu của nó.
Trong phòng ngoại trừ chiếc giường thì chỉ còn lại rác trên sàn, đây không phải nơi người có thể ở.
Người đàn ông bịt mũi chửi: “Đói lâu như vậy rồi, sao bà còn chưa chết? Bà già chết tiệt, bà mau chóng sang tên quyền sở hữu nhà cho tôi, có khi tôi còn cho bà sống thoải mái hơn!”
Bà nội nằm trên giường, nghe được lời con trai nói cũng không phản ứng gì.
Chỉ có lồng ngực vẫn phập phồng, chứng tỏ bà ấy vẫn còn sống.
Người đàn ông tức giận định giơ tay tát vào miệng bà cụ nhưng nhìn thấy vết bẩn trên người bà cụ, lại bỏ tay xuống.
Ông ta hừ lạnh:
“Tôi muốn xem xem, bà còn có thể trụ được mấy ngày nữa.”
Nói xong, người đàn ông mở cửa rời đi.
Sau đó, Trương Lực cũng không đi cùng người đàn ông xuống lầu như trước nữa, anh ta vẫn ở lại trong căn phòng này.
Giống như lúc ở ngoài cửa vậy, giờ phút này anh ta không thể động đậy được.
Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một ánh đèn nhỏ, Trương Lực nhìn xung quanh bà cụ đầy phân và nước tiểu.
Bà cụ da bọc xương, hai mắt trũng sâu như cái hố, chỉ còn lại xương.
Trông vô cùng đáng sợ…
Nhưng lúc này Trương Lực không thấy sợ hãi như vậy, chẳng lẽ bà cụ này là quỷ sao?
Anh ta từng nghe nói, sau khi chết oán linh sẽ liên tục lặp lại hình ảnh trước khi chết.
Cho nên… Bà cụ bị chính con trai bỏ đói đến chết?
Anh ta nhớ hình tượng lịch sự trước kia của chủ nhà, bên ngoài rất khiêm tốn. Không ngờ tới, đằng sau lại có bộ dạng như này, đối xử tàn nhẫn với mẹ mình như vậy…
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa lại mở ra.
Lần này người đi vào là nữ chủ nhân.
Người phụ nữ nhét khăn giấy vào mũi, tay đeo găng tay, giống như đã biết trước hoàn cảnh trong này nên đã có chuẩn bị.
Bà ta bắt đầu dọn sạch rác rưởi trong phòng, lấy khăn lau sạch mặt đất.
Rồi đi tới bên giường, bà ta cau mày quan sát, sau đó lấy cái khăn vừa lau đất lau mặt cho bà cụ.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách con, con chỉ nghe theo lời của con trai mẹ. Nếu mẹ chết, chúng con sẽ bán căn nhà đi, Đại Bảo và Tiểu Bảo mới có thể sống thoải mái, coi như là vì hai cháu của mẹ, mẹ chết sớm một chút.”
Người phụ nữ vừa nói, vừa dùng sức lau mặt cho bà cụ.
Toàn thân bà cụ cứng nhắc, đối với những lời nguyền rủa của bà ta, bà cụ chết lặng, nằm bất động.
Trương Lực có chút tức giận.
Đôi vợ chồng này không còn là người nữa rồi, làm gì có người con nào lại đối xử với mẹ mình như vậy?
Anh ta tức giận đến mức quên mất bản thân không thể cử động, muốn đi lên nói lý.
Không ngờ…
Bà cụ vừa rồi vẫn còn bất động lại cử động, đột nhiên đầu quay một góc chín mươi độ, nhìn thẳng về phía Trương Lực.
Đôi mắt trống rỗng, giống như sắp trào ra một đàn giòi.
Giống như đã phát hiện ra sự tồn tại của Trương Lực.
Trương Lực bị dọa sợ lông tơ cũng dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ra, máu dồn lên não.
Chết tiệt!