Mây đen càng lúc càng dày đặc, có vẻ như trời sắp mưa.
“Tí tách.”
Một giọt mưa rơi xuống mi mắt Đường Sâm.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời, sự do dự trong mắt chậm rãi trở nên kiên định.
Đường Sâm lấy điện thoại ra, bão bình luận trong phòng livestream lập tức sôi nổi.
[Ngôi làng kia biến mất rồi sao? Không phải dân làng cũng biến mấy đấy chứ? Chẳng trách streamer lại nói chú Đường không còn sống được bao lâu…]
[Buồn quá… Quê của tôi, bây giờ cũng chỉ còn những kỷ niệm.]
[Tôi nhớ về quê mình, trước kia là một ngôi nhà gỗ nhỏ tồi tàn, bây giờ nó đã thành nhà lầu. Năm mới tôi về ăn Tết suýt chút nữa không tìm được đường về nhà.]
[Đừng nói nữa, nhà của tôi ở thảo nguyên Nội Mông, gia đình tôi chuyển nhà lều không nói cho tôi biết, kỳ nghỉ tôi vui vẻ về nhà cũng phải ngỡ ngàng.]
[Tôi đang cảm động cũng bị mấy người lầu trên chọc cười.]
Đường Sâm nghiêm túc nói với Kỷ Hòa: “Tôi biết rồi.”
Anh cúp máy rồi lại gọi đến một số khác.
“Sếp ơi, tôi muốn từ chức.”
Nửa năm cuối, anh ta phải ở bên chú mình, cùng ông ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng.
—
Trương Lực mua chín nén hương về theo yêu cầu của Kỷ Hòa.
Vừa thắp hương, Trương Lực lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ hơn hẳn.
Trương Lực không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy khói hương bay thẳng lên trên giống như bị thứ gì đó hút lên.
Nhưng lại nhanh chóng tan biến.
Thậm chí còn không có mùi thơm của hương.
Chứng kiến cảnh này, Trương Lực cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ.
Ông chủ bán hương nói, hương này có thể đốt tối đa hai giờ nhưng chín nén hương này lại cháy rất chậm, mãi đến khi Trương Lực ngủ thiếp đi nó vẫn chưa cháy hết.
Trong giấc mơ, Trương Lực thấy mình đang đứng trước một căn nhà.
Căn nhà này được xây bằng gỗ, phía sau còn có một cái vườn nhỏ.
Căn nhà này không hề xa lạ với Trương Lực.
Đây chính là căn nhà ma bị rao bán.
Lúc này, Trương Lực nhìn ngôi nhà có vẻ âm u, lại tràn ngập oán khí.
Cỏ trong sân cũng khô héo, dường như anh ta có thể ngửi thấy mùi hôi thối thông qua những bức tường gỗ bay ra ngoài.
Chết tiệt…
Không phải mình đang ngủ sao?
Tại sao mình lại chạy đến đây…
Trương Lực muốn chạy đi nhưng bản thân lại bị cố định một chỗ, không thể động đậy.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên đầu, khiến anh ta thấy lạnh sống lưng.
Ngay lúc anh ta sắp sụp đổ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Trương Lực quay đầu nhìn sang, đối mặt với anh ta là hình ảnh một nhà bốn người đang đi về phía anh ta, người mẹ nắm tay con trai lớn, người bố thì ôm con trai nhỏ.
Nhìn trông có vẻ rất hạnh phúc.
Đây không phải là chủ nhà sao?
Từ từ…
Thấy anh ta ở trong sân, không phải bọn họ nên thấy kinh ngạc sao? Tại sao lại trông như không thấy anh ta?
“Mẹ, công viên giải trí thật là vui, con muốn chơi vòng quay ngựa gỗ.”
Người con trai cả làm nũng kéo tay mẹ nói.
Người mẹ dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Được, nếu Đại Bảo ngoan thì mai chúng ta sẽ đi.”
“Tiểu Bảo cũng muốn đi!”
Con trai nhỏ được bố ôm vào lòng vội vàng nói.
Người ba vỗ vào mông con trai nhỏ, cưng chiều nói: “Đều đi đều đi.”
Một nhà bốn người hạnh phúc cười nói đi qua trước mặt Trương Lực, đi thẳng vào trong nhà, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh ta.
Trương Lực gọi vài tiếng, cuối cùng chủ nhà cũng đặt con trai nhỏ xuống, quay đầu nhìn qua.
Trong lòng anh ta cảm thấy vui vẻ, vội giơ tay lên vẫy.
Kết quả, đối phương chỉ lấy báo ở cạnh cửa rồi lại quay người vào nhà.
Thật sự không nghe thấy tiếng của anh ta.
Chuyện gì đây?
Trương Lực sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Giây tiếp theo, hình ảnh trước mắt anh ta chợt lóe lên, bản thân đang đứng bên ngoài đã vào trong nhà.
Giống như đang xem phim trong rạp chiếu phim 5D.