[Ghê thật, sao người giữ thôn này nghe có vẻ hơi giống ma nước vậy? Ma nước muốn đầu thai phải tìm người chết thay, người giữ thôn muốn rời thôn phải tìm người nối nghiệp?]
[Người bên trên nói câu này không sợ xui xẻo à.]
[Chỗ trống: Người ta nói không ngốc không thể thành người giữ thôn, đâu phải là công việc đâu mà tìm người làm thay chứ?]
[Trong thôn bây giờ còn không có một người trẻ tuổi chứ đừng nói đến một kẻ ngốc. Hay là đi trùm bao tải rồi đánh một gậy nghe còn có lý hơn.]
Đường Sâm nghe thấy Kỷ Hòa nói có biện pháp thì hai mắt rực sáng, hai má cũng đỏ bừng.
Nhưng anh ta mới nghe được câu tiếp theo thì màu sắc tươi sáng trong mắt lại đột nhiên biến mất.
Thời này có ai muốn làm người giữ thôn chứ?
Đường Sâm im lặng.
Cảm xúc của Kỷ Hòa rất phức tạp, cô lại thở dài.
“Thật ra bây giờ cho dù có thêm một người giữ thôn khác cũng không giúp được gì.”
“Tại sao?”
Con ngươi của Đường Sâm khẽ run lên, tim đập nhanh.
Theo trực giác, anh ta cảm nhận được những gì Kỷ Hòa sắp nói không phải là điều mà mình muốn nghe.
“Chú của anh nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm nữa thôi.”
Đường Sâm cứng đờ cả người, tứ chi giống như mất đi toàn bộ sức lực chỉ trong nháy mắt: “Không phải cô nói có sự bảo vệ của thôn nên chú tôi mới có thể sống sót sao?”
Khuôn mặt Kỷ Hòa hiện lên một chút tiếc nuối nhưng lời nói của cô lại lạnh hơn cả băng.
“Nếu một ngày thôn này không còn tồn tại nữa thì sao?”
Lúc cô nói những lời này, bầu trời bên ngoài lập tức tối sầm.
Có mùi ẩm ướt lan tỏa trong không khí.
Đường Sâm cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không có gì phát ra.
Giọng nói trong trẻo của Kỷ Hòa tiếp tục vang lên.
“Anh còn nhớ thôn này trông như thế nào không?”
Đương nhiên anh ta nhớ rõ.
Trong lòng Đường Sâm nghĩ như vậy.
Anh ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, sống ở đây hơn hai mươi năm, làm sao có thể không biết thôn này như thế nào?
“Ra ngoài xem thì sẽ biết đáp án.”
Đường Sâm đứng yên không nhúc nhích.
Anh ta lại trở về mỗi dịp Tết Nguyên Đán, thôn này hai mươi năm như một, vẫn lạc hậu giống như một ngọn núi không ai có thể vượt qua được.
Không có các tòa nhà cao tầng, không có dòng xe cộ tấp nập.
“Được được, ra bên ngoài ngắm thôn!”
Chú Đường vui vẻ vỗ tay rồi kéo Đường Sâm.
Đường Sâm vốn đang bất an nhưng khi chú Đường kéo tay thì anh ta tự nhiên cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài, bầu trời u ám.
Mây đen dần dần tập hợp lại, gió thổi mang theo mùi tanh đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam.
Chú Đường kéo tay Đường Sâm, hai người đi lang thang theo con đường.
Đường Sâm nhìn con đường bê tông dưới chân, cảm xúc lẫn lộn.
Khi anh ta còn nhỏ, đường trong thôn toàn là đất bùn nếu ai đi ra ngoài khi trời mưa thì chân sẽ dính đầy bùn, thậm chí có thể bị lún xuống. Bây giờ, nó đã biến thành đường bê tông cốt thép sạch sẽ, ngăn nắp.
Anh ta bước trên con đường cứng cáp, ánh mắt nhìn sang hai bên đường.
Dọc đường, cây xanh hai bên đường được trồng có trật tự.
Phía sau là những biệt thự nhỏ được sơn đủ mọi màu sắc, thậm chí còn có hai khu dân cư mới được xây dựng.
Nhưng nhà nào cũng khóa cửa...
Giống như anh ta, mọi người chỉ ăn mặc đẹp đẽ trở về và sống trong ngôi nhà được trang hoàng lộng lẫy nhưng trống trải này vài ngày vào dịp Tết Nguyên đán.
Thỉnh thoảng anh ta gặp được vài người đi đường nhưng bọn họ cũng cau mày, bước đi vội vã, bôn ba vì một cuộc sống sung túc.
Anh ta nhớ rõ...
Lúc trước bà nội đưa anh ta đến trường, xung quanh đều là những cánh đồng lúa xanh tươi với những bông hoa dại, cỏ dại mọc um tùm hai bên, anh ta còn nhớ rõ có một dãy hoa loa kèn nhỏ.