Lộc Minh u u chỉ vào mũi của Cố Hiển Sinh mắng một tràng nhưng vẫn chưa nguôi giận.
“Mệt cho ông phải nghĩ quá ha! Cả đội giải tỏa cứ như vậy mà bị ông dắt mũi, có tào lao không cơ chứ!”
Kế hoạch giải tỏa ban đầu không được hoàn thành đúng thời hạn nên chỉ có thể trì hoãn về sau.
Nói thật, nếu không phải do Cố Hiển Sinh tuổi tác đã cao thì Lộc Minh u u thật sự hận không thể đánh ông ấy một trận.
Cố Hiển Sinh cười khổ: “Tôi đã làm phiền mọi người rồi, xin lỗi nhé... Ây dà! Tôi chỉ không nỡ rời khỏi mảnh đất này, tôi sống ở đây ngót nghét đã gần năm mươi năm rồi, vốn dĩ tôi dự định mất và chôn ở nơi này, kết quả bây giờ nói rời đi là phải rời đi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây