[A Tinh (không phục tới chém): Ơ kìa, ông ấy nói gì? Anh trai nói chuyện đừng dừng giữa chừng chứ! Đây không phải là cố ý làm cho người khác khó chịu à?]
[Chỗ trống: Nói mau nói mau! Tôi đang vội đi vệ sinh!]
[Vân Thư: Đúng là làm cho người ta nôn nóng mà, rốt cuộc ông ấy đã nói gì?]
Đường Sâm nói: “Ông ấy còn nói, nếu mình rời khỏi thôn thì người trong thôn sẽ gặp chuyện không may.”
Cách đây một tuần, khi anh ta về lo tang lễ cho bà nội thì có nói với thôn trưởng về việc đưa chú mình lên thành phố chăm sóc.
Bây giờ anh ta là người thân duy nhất còn lại của ông ấy, anh ta lo lắng chú mình ở lại một mình trong thôn sẽ không tốt.
Trước đây anh ta cũng đã đề cập đến chuyện này khi bà nội còn sống nhưng bà nội không đồng ý, và hầu hết người dân trong thôn cũng phản đối.
Bởi vì chú của anh ta là người giữ thôn, không nên rời khỏi thôn.
Lần này anh ta nhắc lại lần nữa, trưởng thôn cuối cùng cũng mủi lòng đồng ý cho anh ta đưa chú mình vào thành phố.
Anh ta vui vẻ báo tin cho chú mình nhưng ông ấy lại từ chối.
Đường Sâm nói: “Mấy ngày nay tôi đã cố gắng thuyết phục ông ấy đi cùng tôi nhưng ông ấy vẫn không chịu. Ngày mai lễ tang nhà tôi xong rồi, tôi cũng không còn cách nào nữa nên quyết định cướp lượt xem bói thử xem.”
[Hoa Tử: Có nguy hiểm thật à? Nếu chú của anh đi rồi thì người dân trong thôn sẽ gặp chuyện gì?]
[Thất Thất: Tôi nghe nói ở một số nơi thì người giữ thôn còn được gọi là người trấn thôn, bọn họ có nhiệm vụ xử lý những ma quỷ đến làm hại người dân trong thôn. Có lẽ ông chú này cũng là một người như vậy.]
[Hướng về phía trước: Còn có chuyện kỳ lạ như vậy à? Không thể nào.]
[Bí thư của tổng giám đốc Trương: Theo lời nói của anh trai này thì bố mẹ của anh cũng đã mất rồi đúng không? Nếu không thì tại sao ông ấy lại chỉ còn một người thân là anh chứ?]
[Tôi nghe nói người giữ thôn giống như thầy bói, có ngũ tệ tam khuyết, xem ra là đúng thật rồi, đa số mấy người này đều không có con cái.]
Sắc mặt Đường Sâm dần dần buồn bã, anh ta chống tay xuống mặt bàn, tay khác nhéo nhéo giữa lông mày.
Một lúc sau, anh ta phát ra một tiếng thở dài.
“Bố mẹ tôi gặp tai nạn khi tôi còn rất nhỏ, chính ông bà nội và chú tôi đã nuôi tôi khôn lớn.”
“Khi tôi còn bé, chú tôi đã dẫn tôi đi chơi khắp nơi. Lúc đó tôi không biết ông ấy là người giữ thôn, tôi cũng không biết ông ấy ngu ngốc mà còn thấy rất ngầu.”
Ai mà không khao khát có được một người bạn lớn khi còn nhỏ. Người đó vừa có thể bảo vệ mình vừa chơi chung với mình. Nhưng khi anh ta lớn lên, đọc sách biết chữ thì mọi chuyện thay đổi.
Đường Sâm bắt đầu hiểu được chú của mình thực chất là một kẻ ngốc.
Chẳng trách mỗi lần anh ta chơi với chú mình đều có những đứa trẻ khác cười nhạo anh ta, còn giơ tay chỉ trỏ.
Lúc anh ta nhận ra điều này thì theo bản năng tránh xa chú mình.
Anh ta từ chối lời mời của chú mình hết lần này tới lần khác, có lẽ chú của anh ta cũng đã nhận ra cái gì nên dần dần không đến gặp anh ta nữa.
Cho đến mùa hè năm đó, trời mưa liên tục suốt một tháng.
Ngọn núi bị mưa bào mòn liên tục cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Bùn đất bị dòng nước cuốn trôi lao thẳng xuống thôn.
Chính chú tôi là người đầu tiên phát hiện ra việc này và sơ tán người dân trong thôn, ông ấy đã dùng lưng chặn đá để cứu một đứa trẻ sắp bị va phải, còn để lại một vết thương trên lưng.
Dân làng vây quanh chú tôi khen ngợi, nói là ông ấy xứng đáng là người giữ thôn, sở dĩ thôn được bình yên nhiều năm như vậy đều là nhờ công của ông ấy.
Đứa trẻ được ông ấy cứu rất thích gọi ông ấy là đồ ngốc, lúc đó nó chỉ biết đỏ mặt cảm ơn ông ấy.
Còn ông ấy chỉ cười hồn nhiên.