Ngay cả chuyện đứa nhỏ bị ốm cũng bói ra được, còn bảo cô ấy gọi cho 120 trước nữa.
“Này? Em khỏe không?”
Hà Miểu ngập ngừng nói một câu.
Mí mắt cậu bé khẽ run lên nhưng không thể mở ra được, cậu bé cúi đầu thì thầm: “Anh…”
Hà Miểu dựa vào rất gần mới nghe được hai tiếng anh trai.
Anh trai?
Bão bình luận suýt nổ tung.
[Ôi trời ơi, có nghĩa là những con mèo này không mất tích mà đang chăm sóc đứa nhỏ?]
[Ngọn lửa thánh đang tỏa sáng, ánh sáng thánh đang chiếu rọi, tất cả các đệ tử của ta, meo meo meo meo! Giáo phái Mèo muôn năm!]
[Thẩm Hà Chi: Đội Gâu Gâu đang họp, ném bọn meo meo trên lầu ra ngoài ngay lập tức!]
[Cá chim trắng: Đó là lỗi của em, Giáo phái Mèo chúng em chỉ muốn sống trong hòa bình, nhưng chúng em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khiến Giáo phái Chó ghen tị đến thế, sau ngày hôm nay chúng ta hãy chấm dứt quan hệ, cuối cùng xem như chúng em đã tin sai người.]
[Giáo phái Chó đại chiến Giáo phái Mèo, đây là cơ hội để Giáo phái Chuột của chúng ta trỗi dậy.]
Phong cách của cuộc trò chuyện càng ngày càng đi xa, sắp biến thành ngòi nổ cho một cuộc chiến tranh thế giới mới.
Không lâu sau, xe cứu thương đã đến.
Cậu bé được mọi người nâng từ trên núi xuống.
Nhiều người dân gần đó tập trung xung quanh xe cứu thương, bọn họ đều tỏ ra lo lắng lúc nhìn thấy cậu bé.
Một bác gái mặc áo hoa thở dài: “Ôi, một đứa bé nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng mấy ngày ở trên núi được vậy trời?”
Một bác gái có mái tóc xoăn ngồi bên cạnh cau mày đi tới trước vài bước giống như muốn nhìn kỹ hơn.
“Sao tôi thấy cậu bé này quen quen nhỉ?”
Bác gái mặc áo hoa nheo mắt rồi vỗ đùi nói: “Đó không phải là đứa bé tháng trước thường xuyên đến sạp nhà cô xin ăn à?”
“Đúng rồi! Nó không ở cùng một chỗ với anh trai mình hả? Sao lại còn có một mình nó?”
Bác gái tóc xoăn bây giờ nhận ra được cậu bé thì càng ngạc nhiên hơn.
Hai anh em đều là những đứa trẻ lang thang đột nhiên xuất hiện gần chùa Vân Thủy vào tháng trước.
Mọi người nghe người khác kể là bọn chúng đi ăn xin từ tỉnh khác đến đây.
Anh trai còn là vị thành niên nên không ai dám thuê cả.
Nói là hai đứa thường xuyên đi xin cơm nhưng sự thật là anh trai sẽ hỗ trợ công việc đơn giản, đôi khi có người cũng cho thêm vài đồng tiền, hai anh em cứ sống như thế.
Hầu hết những người sống gần chùa Vân Thủy đều rất tốt bụng, thấy hai đứa nhỏ vừa đáng thương vừa chân thành nên cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Bác gái áo hoa và bác gái tóc xoăn nhìn thấy bộ dạng của cậu bé bây giờ thì đều tỏ vẻ đau lòng.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy người bên cạnh nói: “Mấy người chưa nghe được à? Tên nhóc lang thang lớn đó không hiểu sao lại chọc phải Trương Cường vào hai ngày trước nên bị đánh vào bệnh viện luôn, giờ nó còn đang hôn mê.”
Trương Cường thuộc một gia đình tương đối giàu có ở vùng lân cận, gia đình gã ta có một căn biệt thự lớn, thậm chí còn trồng rất nhiều cây ăn quả trong vườn.
Hà Miểu đi theo bên cạnh bác gái nên nghe được cuộc trò chuyện giữa ba người.
Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nghe rõ ràng.
[Chết tiệt, cái quái gì vậy? Bị đánh vào bệnh viện? Chẳng trách đứa em lại ở một mình trong căn nhà gỗ nhỏ, còn bị sốt nữa!]
[Hai anh em này đáng thương quá, cô Miểu Miểu, cô đưa số tài khoản đi, tôi sẽ gửi tiền cho cô giúp hai anh em này.]
[Tôi đồng ý! Tôi cũng có thể quyên góp một ít tiền. Mở nhóm quyên góp đi!]
[Gã Trương Cường này là ai mà láo toét vậy!]
Hà Miểu nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người trên bão bình luận thì vội vàng nói: “Mọi người đừng lo lắng, đợi tôi đến bệnh viện kiểm tra tình hình cụ thể đã, vậy mọi người yên tâm hơn chút.”
Cô ngồi lên xe cứu thương, màn hình đúng lúc quay đến cậu bé nằm trên cáng.
Hà Miểu không nhịn được nói: “Tôi vừa nghe có người nói là người anh Long Long trong khi lang thang khắp nơi thì nhặt được em trai mới một tháng tuổi bị bỏ rơi ở bên đường, cậu ấy xin một ít tiền đến siêu thị mua sữa cho em trai mình, vậy mà cũng nuôi nấng cậu bé tới sáu tuổi. Hai người cứ dựa vào nhau mà sống như thế, giờ lại xảy ra chuyện này, thật sự quá đáng thương.”
[Thử tính một chút, có nghĩa là Long Long đã nhặt được em trai mình khi cậu ấy mười tuổi? Chăm sóc từ lúc còn bé tí đến khi lớn?]
[Dây thừng chỉ đứt ở chỗ mỏng, xui xẻo chỉ đến với người khốn khổ.]
[Huhuhu, chính Long Long rõ ràng còn là một đứa bé...]
Kỷ Hòa thở dài nói:
“Long Long là một đứa trẻ lang thang nhưng em trai của cậu ấy thì không phải. Cậu bé có một người anh trai yêu thương mình nhất trên đời.”