Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 116: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Rì rào.”

Những chiếc lá bị gió thổi chạm vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc.

Một con mèo màu cam với bộ lông óng ả bước đi dưới những tán cây, bàn chân của nó để lại hàng loạt dấu chân nhỏ trên mặt đất.

Hà Miểu theo sát Tây Tây, thậm chí cô ấy còn không dám chớp mắt vì sợ chỉ trong nháy mắt sẽ mất dấu Tây Tây.

Tây Tây có lẽ cũng biết tốc độ của Hà Miểu, đường núi lại đầy bụi gai.

Tốc độ của nó cũng chậm hơn nhiều so với lúc mới ra khỏi chùa Vân Thủy.

Đột nhiên, hình như Tây Tây nghe được cái gì, tai nó giật giật mấy cái.

Nó nhảy lên một cành cây, ngẩng cao đầu, vung vẩy cái đuôi, ánh mắt nhìn về một hướng.

Hà Miểu đứng dưới gốc cây, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình ngay giữa mùa hè.

Ở trên núi lạnh thật.

“Meo meo!”

Đôi mắt mèo của Tây Tây dựng lên, nó đi tới một chỗ nào đó, miệng còn kêu to.

Một lúc sau, Hà Miểu cũng nghe thấy âm thanh.

“…… Meo meo”

Đó là tiếng mèo kêu!

Âm thanh đó không xa, càng ngày càng gần với bọn họ.

“Tây Tây!”

Cô ấy vừa nói xong thì Tây Tây lập tức hiểu ý, nó nhảy từ trên cây xuống rồi dẫn cô ấy đi về phía có tiếng mèo kêu.

Chẳng mấy chốc, Hà Miểu đi xuyên qua đường nhỏ, cô ấy nhìn thấy một con mèo trắng đang đi tới.

“Khoai Tây!”

Hà Miểu vừa nhìn đã nhận ra đó là Khoai Tây đã mất tích nhiều ngày.

Cô nhanh chóng bước tới, vui sướng ôm Khoai Tây lên.

“Em đã đi đâu vậy! Em làm chị lo chết đi được!”

“Meo meo…”

Khoai Tây bị Hà Miểu ôm vào trong ngực, nó khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được rồi kêu meo meo.

Đến khi Hà Miểu bình tĩnh lại và buông Khoai Tây ra thì Khoai Tây sắp bị ôm nghẹt thở luôn rồi.

Tây Tây bước đến chỗ bạn của mình và dùng chiếc lưỡi nhỏ bé liếm lông cho Khoai Tây như một lời an ủi.

Nó trừng lớn cặp mắt to tròn rồi kêu vài tiếng với Tây Tây, sau đó lại quay sang hướng khác kêu vài tiếng.

Kêu xong, nó lại nhìn Hà Miểu, ra hiệu cho cô đi theo nó.

[Hoàng Tử đóng hộp: Có phải là phía trước còn thứ gì nữa không?]

[Lữ khách hát vang: Những con mèo mất tích nhất định ở phía trước, Miểu Miểu mau đi theo.]

[Tôi là người tốt, đừng mắng tôi: Chắc là mấy con mèo đi lạc trên núi nên xấu hổ không muốn xuống rồi bị xem là mất tích đây mà.]

[Lộ Hoa Sinh: Tây Tây và Khoai Tây thông minh quá, đúng là mèo lớn lên trong chùa có khác.]

“Miểu Miểu, đi qua ngọn đồi trước mặt sẽ có một căn nhà gỗ nhỏ.”

Kỷ Hòa dừng một chút rồi nói thêm: “Gọi 120 bảo bọn họ lên núi, trong căn nhà gỗ nhỏ có một cậu bé.”

“Cái gì?”

Hà Miểu giật mình, cảm thấy hơi khó tin.

Vậy mà có một đứa trẻ trên núi?

Nhưng cô ấy chưa hề nghe nói có ai mất tích trong mấy ngày qua.

Bỏ qua mọi nghi ngờ, Hà Miểu gọi 120, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía trước.

Đi được vài phút, cô ấy thật sự nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ.

Cánh cửa đã bị vỡ, cửa sổ cũng chỉ còn lại một nửa.

“Meo meo!”

“Meo meo meo meo.”

“Meo meo…”

Theo tiếng kêu của Tây Tây, xung quanh cô liên tục truyền đến những tiếng mèo kêu.

Một lúc sau, vài con mèo chui ra từ bụi cây.

“Tháng Tám, Quế An, Bố Tưởng, Thiên Thiên, Gia Canh!”

Nhìn thấy năm con mèo, Hà Miểu gọi tên từng con một.

Ngoài Hành Thái ra thì tất cả những con mèo mất tích đều ở đây.

“Meo meo ~~~”

Một tiếng mèo kêu truyền ra từ căn nhà gỗ nhỏ.

Con mèo tam thể bước đi mạnh mẽ nhảy qua cửa sổ rồi gọi Hà Miểu một tiếng.

“Hành Thái!”

Bây giờ, toàn bộ mèo đã đủ rồi.

Trái tim Hà Miểu cuối cùng cũng thả lỏng nhưng cô ấy vẫn không quên lời Kỷ Hòa nói nên bước nhanh vào trong căn nhà gỗ nhỏ.

Cô ấy thật sự nhìn thấy một cậu bé bảy tám tuổi đang nằm trong góc, sắc mặt tái nhợt nhưng hai má lại đỏ bừng.

Hà Miểu đến gần cậu bé, không cần đưa tay ra kiểm tra cũng có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể của cậu bé.

Trời ạ, làm sao Kỷ Hòa có thể xem bói chính xác như vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)