[Thế mấy con mèo kia mà đã không bị làm sao thì vì sao lại không trở lại chùa Vân Thủy nhỉ?]
[Hình như ở đây có một câu chuyện, tôi nghĩ chị gái nên đi theo Tây Tây để tìm đám mèo trước!]
[Nghe nói tụi mèo thật sự có thể nghe hiểu tiếng người đấy, trước kia có một chị gái có kể, mèo nhà chị ấy đi lạc, chị ấy hỏi thăm đám mèo hoang, ai dè kiểu như tụi mèo hoang chuyển lời giúp chị ấy vậy, chẳng bao lâu là mèo nhà chị gái ấy đã tự về rồi.]
Hà Miểu đọc được bão bình luận, tỉnh táo tinh thần lại.
“Giờ tôi sẽ đi ngay đây!”
Nói đoạn, cô ấy chạy đến bên cạnh Tây Tây, ngồi xổm xuống xoa đầu Tây Tây, thấp giọng nói: “Tây Tây, dẫn chị đi tìm mấy đứa nào.”
“Meo!”
Tây Tây kêu một tiếng về một hướng và chạy nhanh về hướng đó.
Sợ Hà Miểu không theo kịp, chốc chốc nó sẽ dừng lại chờ cô ấy, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước.
Hà Miểu đi theo sau Tây Tây, chạy ra ngoài từ cổng sau chùa Vân Thủy.
Phía sau chùa Vân Thủy có một ngọn núi, núi không cao nhưng rất rộng.
Hàng năm sẽ luôn có một số khách du lịch vô tình vào núi và bị mắc kẹt trên núi, không tìm được đường xuống.
Ngay cả những người dân sống gần đó cũng phải tìm người thông thạo đường núi để hướng dẫn nếu muốn vào núi.
Hà Miểu thấy Tây Tây đi thẳng vào trong núi, vội gọi sẵng: “Tây Tây!”
Tây Tây nghe thấy tiếng gọi thì bước chân khựng lại, nó xoay người lại nhìn cô ấy.
Cảm xúc trong mắt nó cũng giống hệt như con người.
Đong đầy sự bối rối.
“Meo?”
“Tây Tây, nhóc muốn dẫn chị vào núi à?”
“Meo, meo!”
Tây Tây vừa kêu vừa giật đuôi liên tục, thúc giục Hà Miểu.
Hà Miểu bước tới, nhìn vào trong núi.
Ánh mặt trời bị những cành lá đó che khuất, toàn bộ ngọn núi tựa như một cái bóng ẩn dưới ánh mặt trời, khó nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Hà Miểu thấy hơi căng thẳng, cổ họng cuộn lên, nuốt một ngụm nước miếng.
Cô ấy, phải vào đi vào trong đó sao?
[Cô gái chậm chạp: Sao trong núi này cứ tối tăm âm u thế nào, giờ cũng mới hơn hai giờ chiều thôi mà.]
[Gấu nhỏ Bắc Mạch: Nếu chị gái định vào núi thì phải cẩn thận nhé, nếu thấy di động mất tín hiệu thì phải quay lại ngay.]
[Tiết Li: Mấy nhóc mèo kia bị nhốt trong núi này à? Hay là chị gái tìm ai đó đến hỗ trợ đi?]
[Hoa Tử: Tui lo quá, chắc mấy nhóc mèo không bị làm sao đâu nhỉ.]
[Mong thời gian đừng trôi: Không phải lo lắng, không thấy streamer nói mấy nhóc mèo đều an toàn cả hay sao? Kỷ Hòa đỉnh của chóp, em yêu chị.]
Hà Miểu vô thức hỏi Kỷ Hòa: “Streamer, tôi...”
“Cứ vào đi, có tôi ở đây.”
Kỷ Hòa ngồi ngay ngắn lại, mỉm cười với Hà Miểu.
Những lời cô nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
Trong vô thức, Hà Miểu cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, mọi lo lắng sợ hãi của cô ấy đều tan biến trước lời nói của Kỷ Hòa.
“Ừm, tôi sẽ vào núi!”
Hà Miểu gật đầu thật mạnh.
Dưới sự dẫn đường của Tây Tây, cô ấy đi về phía núi.
...
Trong căn nhà gỗ nhỏ đổ nát không có cửa, thỉnh thoảng mèo lại kêu meo meo.
Mỗi tiếng mèo kêu đều khác nhau.
Có tiếng nghe lanh lảnh hoạt bát, có tiếng trầm thấp già nua.
Cậu bé đang dựa vào tường, mặc một chiếc áo khoác có nhiều lỗ thủng.
Cậu bé nhắm mắt lại, có vẻ như đang nghỉ ngơi.
Nhưng hai bên má dần dần ửng hồng, đôi môi khô nứt nẻ.
“Meo?”
Một con mèo tam thể nhảy lên đùi cậu bé.
Bốn chân nó dẫm lên đùi cậu bé, nó xòe những chiếc móng vuốt nhỏ màu hồng ra như đang nhồi bột.
“Meo...”
Mèo tam thể lại gần, thè lưỡi liếm má của cậu bé.
Sau khi tiếp xúc với hơi ấm trên má cậu bé, lông của con mèo tam thể dựng đứng lên.
“Meo meo!”
Cậu bé bị sốt rồi!
Chú mèo tam thể meo meo mấy tiếng với những con mèo đằng sau nó, và những con mèo đó cũng lặp lại tiếng mèo tam thể và kêu meo meo khe khẽ.
Chỉ trong chốc lát, lũ mèo nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ và tỏa ra khắp nơi.