Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 114: -

Chương Trước Chương Tiếp

Hà Miểu nhanh chóng lật đến ảnh chụp.

Cô ấy đưa từng tấm ảnh chụp lên trước màn ảnh.

“Chùa Vân Thủy tổng cộng có 112 con mèo, tôi đã ghi lại hết thông tin trong sổ ghi chép. Ngày nào tôi cũng đến thăm bọn nó, nhưng vào hai tuần trước, tôi phát hiện không thấy Hành Thái đâu cả.”

Hà Miểu lấy ra một tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh là một con mèo tam thể.

Tên là Hành Thái.

“Lúc ấy tôi cho rằng Hành Thái tự mình rời đi, nhưng sau đó tôi lại phát hiện cũng không thấy Khoai Tây đâu, khi đó tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.”

“Bởi vì Khoai Tây không phải là mèo hoang, nó được sinh ở trong chùa Vân Thủy, nơi này chính là nhà của nó, không thể có chuyện nó bỏ đi nơi khác được!”

Hà Miểu nhìn mấy nhóc mèo trên ảnh chụp, giọng điệu cũng sốt ruột hơn hẳn: “Tôi bắt đầu đi kiểm kê lại số lượng mèo mỗi ngày, nhưng vẫn không thấy mèo đâu, mãi đến tận hôm nay, mèo trong chùa Vân Thủy chỉ còn lại 105 con.”

“Có bảy con mèo không thấy đâu nữa!”

[Không thấy mèo đâu thì tôi thấy cũng rất bình thường, dù sao thì chùa Vân Thủy cũng rất rộng, có khi là nó rúc ở góc nào đó chưa tìm ra ấy chứ?]

[Hai tuần mà lạc mất bảy con mèo, số lượng này cũng khá nhiều đấy, có phải là tụi nó kết bầy kéo nhau trốn đi hay không?]

[Không phải nói mèo ở chùa Vân Thủy có thể nhận nuôi sao? Có phải là được ai đó có duyên mang đi hay không?]

[Chị gái này là chuyên môn phụ trách chăm sóc mèo ở chùa Vân Thủy à? Không thì sao ngày nào cũng tới vậy?]

Trên màn hình, Hà Miểu lắc đầu.

“Tôi đã hỏi qua người quản lý trong chùa, không có người nhận nuôi mấy con mèo này. Với cả tôi cũng không phải nhân viên công tác trong chùa Vân Thủy, tôi chỉ ở gần đây, thích mèo mà thôi.”

“Tôi rất lo lắng cho mấy nhóc mèo đang mất tích này, tôi sợ chúng nó đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi nghe nói mèo hoang xung quanh chùa Vân Thủy thường xuyên bị mất tích, đến khi phát hiện ra thì gần như đều đã chết. Có con thậm chí còn là bị ngược đãi mà chết, tôi thật sự không thể nào yên tâm được.”

Hà Miểu nói, trong mắt cô ấy ánh lên nỗi lo nặng trĩu.

Cô ấy có thể nhận diện được từng con mèo ở trong chùa Vân Thủy này, con nào cô ấy cũng đã từng cho ăn rồi.

Đối với cô ấy mà nói, chúng nó không chỉ là mèo, mà cũng là người nhà.

Mèo mất tích mấy ngày liền, cô ấy thật sự không thể nào thuyết phục bản thân rằng chúng nó chủ động rời đi.

“Streamer, chị có thể giúp tôi được không? Nói cho tôi biết, chúng nó có khỏe không?”

Hà Miểu nhìn về phía Kỷ Hòa với vẻ mặt căng thẳng, chỉ sợ rằng cô sẽ nói ra kết quả không hay, cô ấy không nhịn được mà cắn môi dưới, một tay vuốt ve lông của Tây Tây, trông nó vẫn giữ nguyên vẻ dịu ngoan như trước.

Nhưng Tây Tây lại meo meo mấy tiếng, nó thè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cô ấy, vẻ như là đang an ủi cô ấy.

Kỷ Hòa mở miệng nói: “Mấy con mèo kia không sao cả.”

Giọng nói trong trẻo của cô lọt vào tai Hà Miểu, xoa dịu cảm xúc khó chịu của Hà Miểu như dòng nước mát.

Vẻ sốt sắng trên mặt Hà Miểu dần phai nhạt, vẻ mặt của cô ấy thả lỏng hơn.

Cô ấy không kìm được mà nói liên miên: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Đột nhiên, Tây Tây nhảy khỏi lòng cô ấy.

Mèo ta meo meo mấy tiếng về một hướng và quay ra nhìn Hà Miểu.

Hà Miểu khó hiểu nhìn hành vi của Tây Tây: “Tây Tây, làm sao vậy?”

“Nó muốn dẫn cô đi tìm chúng nó.”

Kỷ Hòa lên tiếng giải tỏa nghi ngờ của Hà Miểu.

Tây Tây lại kêu vài tiếng, như là đang khẳng định lời nói của Kỷ Hòa.

[Bé cam: Tây Tây thông minh quá, có linh tính thật đấy! Tui muốn nuôi Tây Tây.]

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)