Cô ta ngừng giữa không trung, sau đó như nghe hiểu lời của Kỷ Hòa, cô ta buông tay, thả Mạnh Kiến Bình rơi xuống mặt đất.
Giống như ném một đống rác vậy.
Cô ta bay đến bên cạnh Kỷ Hòa, lẳng lặng cúi đầu đứng giữa không trung.
Kỷ Hòa liếc mắt nhìn Lý Thúy Hoa: “Dung Dung còn ở bệnh viện chờ bà.”
Lý Thúy Hoa bắt đầu tỉnh táo lại khỏi niềm vui vì đã báo được thù, lại thấy một đống trên mặt đất, cuối cùng cũng kịp phản ứng.
“Cô Kỷ, cô yên tâm, tất cả những chuyện này là do tôi làm, không liên quan đến cô!”
Người phụ nữ đang ở trên không trung đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ha, ngu xuẩn.”
Kỷ Hòa lạnh nhạt liếc cô ta một cái, lúc này mới đi ra cửa.
Đến khi Lý Thúy Hoa khôi phục tinh thần, thì đã không thấy Kỷ Hòa đâu nữa.
Bà ta vội vàng đuổi theo, hoàn toàn không để ý cửa phòng phía sau lưng mình đang chậm rãi đóng lại.
Mà ma nữ đang bay giữa không trung kia, lại ngoẹo đầu nhìn bãi “thịt nát” trên mặt đất, sau đó như nghĩ đến một trò đùa, thấp giọng cười ra tiếng.
Mấy ngày sau…
Con trai lớn của Mạnh Kiến Bình vẫn mang quà mà ba muốn về thăm.
Ở trước cửa khu nhà vẫn là mấy ông bà cụ kia.
Bà mặt tròn lanh mắt, nhanh chóng thấy được con trai lớn của Mạnh Kiến Bình.
Bà ta lên tiếng theo bản năng: “Lão Mạnh à, con trai ông…”
Lời chỉ nói được một nửa.
Bà mặt tròn mới phát hiện bình thường Lão Mạnh hay đứng chờ ở trước cửa khu nhà từ sớm, dạo này không thấy đâu.
Con trai Lão Mạnh đi về phía trước, không thấy ba mình trong nhóm người, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Sao anh ta không hiểu tính của ba mình được chứ, vô cùng sĩ diện.
Mỗi lần bọn họ trở về, ông ta sẽ luôn chờ ở trước cửa khu nhà, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của hàng xóm xung quanh.
Có mưa gió cũng không ngại.
Chưa bao giờ vắng mặt.
Bà mặt tròn vỗ đầu một cái: “Kỳ lạ, mấy ngày nay hình như không gặp Lão Mạnh, mấy người có gặp không?”
“Không có.”
“Mấy ngày nay lúc tôi xuống lầu, cửa nhà của Lão Mạnh vẫn đóng suốt nhỉ? Nhưng sáng nay hình như tôi nghe được có tiếng sủa thì phải?”
“Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?”
Đến khi mọi người đến cửa nhà của Lão Mạnh, cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Có mấy người khả năng chịu đựng kém, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài.
Có người thì nhìn đến trân trối.
Chỉ thấy tứ chi của Mạnh Kiến Bình mềm oặt, ông ta nằm trên đất, nằm dưới thân của một con chó nhỏ lông trắng như tuyết.
Nó thấp giọng sủa một tiếng, đang cố gắng giãy giụa ra ngoài.
Đôi mắt Mạnh Kiến Bình sung huyết, hưng phấn nhìn con chó nhỏ ở trên người, quần đã cởi ra một nửa, cái thứ không thể nói kia đang muốn đâm vào chó nhỏ làm gì đó…
“Đó không phải Nữu Nữu của nhà Khả Khả sao? Con chó kia bình thương rất ngoan, gặp ai cũng không sủa, thế này đúng là tạo nghiệp mà!”
Nhóm hàng xóm vây xem lẩm bẩm.
“Ba!”
Con trai lớn của Mạnh Kiến Bình hoảng sợ gọi một tiếng.
Thấy sắp xảy ra cảnh người chó “đại chiến”, anh ta chợt nhào về phía trước, đẩy Mạnh Kiến Bình ra.
Nhưng cho dù đẩy ra, danh tiếng của Mạnh Kiến Bình trong khu nhà đã hoàn toàn bị phá hủy.
Mạnh Kiến Bình bị đưa vào bệnh viện, trong lòng mấy người con trai trở nên căm giận, đều cảm thấy có kẻ cố ý hãm hại ba mình, vì vậy báo cảnh sát.
Không ngờ cảnh sát đến nhà điều tra, không phát hiện ra dấu hiệu bị hãm hại, lại tìm được mấy chục đĩa CD kia.
Người đàn ông trong đĩa CD kia đều là Mạnh Kiến Bình, mà các nhân vật trong đó lại không giống nhau, nhưng lại có điểm chung.
Đều là trẻ vị thành niên!
Vụ án này vừa được công bố, đã làm kinh động cả nước.
Một ông cụ bình dị gần gũi, lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy với hơn mười cô gái.
Tên mặt người dạ thú như vậy lại sống trong nhóm người bọn họ!