Kỷ Hòa dừng lại một chút, lại nói:
“Huống hồ, nếu bà chết rồi, Dung Dung cũng không còn người thân nào nữa. Tội của bà, phải dùng cả đời để bù đắp.”
Lý Thúy Hoa cầm dao, lúc nghe đến hai chữ Dung Dung, vẻ mặt vốn oán độc của bà ta, giống như mây mù dần dần tan đi.
Cuối cùng bà ta hoàn toàn buông tay.
Con dao rơi xuống đất, lần này, thanh âm càng thanh thúy hơn.
Giống như trái tim của Lý Thúy Hoa vậy.
Mạnh Kiến Bình chú ý đến hành động của bà ta, sự vui sướng trong mắt ông ta khó có thể kìm nén, ông ta nhìn về phía cánh cửa đang gần trong gang tấc, cánh tay chống trên mặt đất, lết về phía cửa.
Từng chút, từng chút một.
Mắt thấy có thể bò ra ngoài được rồi…
Đột nhiên, hai chân ông ta lạnh đi, giống như có hai cục băng lớn dán vào đùi ông ta, vừa giống như có người kéo chân ông ta lại.
Mạnh Kiến Bình có thể cảm giác được đó là hai tay, lạnh đến nỗi không giống người bình thường.
Mà giống như người bò ra từ trong tủ lạnh vậy.
Ông ta nhanh chóng quay đầu, lên tiếng: “Không phải đã nói là tha cho tôi sao?”
Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy hai chân mình, đôi mắt lập tức trừng thật to, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
Bởi vì, ông ta nhìn thấy, trên hai chân ông ta thật sự không có gì cả!
Nhưng ông ta có thể cảm giác được có một đôi tay đang gắt gao nắm lấy hai chân ông ta, giờ phút này, đôi tay kia đang kéo ông ta đi vào phòng.
“!!!”
Đó là thứ gì?
Hai tay Kỷ Hòa khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn cảnh Mạnh Kiến Bình thét chói tai.
Một phút sau.
“Vút!”
Cơ thể Mạnh Kiến Bình chợt lạnh, ông ta nhìn mặt đất cách mình nửa mét, bất ngờ nín thở.
Ông ta… ông ta bay!
Mạnh Kiến Bình hoảng sợ nhìn sàn nhà, chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, bắp chân của ông ta bị vặn gãy.
Xương đầu gối như hoàn toàn nát bấy, phần thịt rũ xuống.
“A!”
Lần này, ngay cả tiếng kêu đau của Mạnh Kiến Bình cũng yếu đi.
Hai chân bị gãy lúc còn đang sống sờ sờ, loại đau đớn này khiến ông ta không lên tiếng nổi.
Sau đó, là hai tay…
“Cạch, cạch.”
Hai tiếng vang lên, hai tay của Mạnh Kiến Bình cũng bị bẻ gãy.
Mạnh Kiến Bình há miệng, nhưng không có lên tiếng, chỉ còn lại một chút sức lực.
Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn tỉnh táo như cũ.
Dường như sức mạnh đáng sợ kia cố ý khiến ông ta tỉnh táo, từng chút từng chút để ông ta cảm nhận được nỗi đau!
Lý Thúy Hoa nhìn Mạnh Kiến Bình giữa không trung, ánh mắt lộ vẻ sảng khoái hơn cả khiếp sợ.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự vượt qua sự hiểu biết của cả đời bà ta.
Nhưng thấy kẻ cặn bã kia bị hành hạ như vậy, nỗi thù hận không có chỗ phát tiết trong lòng bà ta cuối cùng cũng đã vơi đi.
Lý Thúy Hoa quay đầu nhìn Kỷ Hòa, lại thấy người “Cô” trong miệng Tiểu Nguyệt Nha vô cùng dửng dưng.
Càng khiếp sợ hơn, bà ta phát hiện cô Kỷ này trở nên vô cùng thần bí khó lường.
Giữa không trung, tứ chi của Mạnh Kiến Bình đều gãy.
Sức mạnh kia không hề dừng lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, đợi một hồi, tứ chi của Mạnh Kiến Bình bắt đầu vặn vẹo vô cùng kinh dị.
Hai chân của Mạnh Kiến Bình bị kéo lên vai, hai tay lại nhét vào trong người và khe hở giữa chân, sau đó bị treo ở trên đầu.
Mà đầu của ông ta thì bị kéo gập vào ngực.
Hình dáng nhìn hơi giống với… Một quả bóng.
Một quả bóng rổ.
Kỷ Hòa: “...”
Thấy Mạnh Kiến Bình bị chơi đùa đến mức ngay cả thở cũng không còn sức, cuối cùng Kỷ Hòa cũng mở miệng, bình tĩnh nói một câu: “Được rồi.”
Không đáng phải vì thứ cặn bã này, dính vào nghiệp quả.
Giữa không trung, một hư ảnh đang lơ lửng chỉ có Kỷ Hòa mới nhìn thấy.
Người đó mặc một bộ quần áo màu trắng có hoa văn, giống như là đồ bệnh nhân, trên ngực có một con số khá lớn: 306.
Phía trên con số kia còn có một dòng chữ nhỏ: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.