Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 106: -

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Hòa đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tiểu Nguyệt Nha, cô đưa mắt nhìn lên trời, dường như có thể nhìn thấy bí mật gì đó ở sau làn mây.

“Ước mơ của hai người sẽ thực hiện được.”

Bờ mi Tiểu Nguyệt Nha run nhẹ, một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống đất.

——

Đêm đã khuya.

Đêm nay càng lộ vẻ ảm đạm hơn những đêm trước.

Tầng một.

Nhà họ Mạnh.

Mấy đứa con của Lão Mạnh đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, có nhà riêng ở bên ngoài, chỉ đến cuối tuần hoặc nghỉ lễ mới có thể mang mấy hộp quà hay đồ quý giá về thăm Lão Mạnh.

Xe hơi không thể tiến vào con ngõ trước cửa khu nhà, bọn họ thường sẽ đậu xe ở bên ngoài, sau đó mang đồ nghênh ngang đi qua con ngõ đó vào khu nhà.

Vào lúc đó, Lão Mạnh sẽ luôn đứng ở trước cửa khu nhà, cười ha ha nói chuyện với mấy người hàng xóm.

Đến khi mấy người hàng xóm kia gặp được con của ông ta, thì sẽ đồng thanh nói một câu: “Lão Mạnh, con ông lại về rồi này.”

Lão Mạnh sẽ nheo mắt, giống như là đang xem phải con mình không, nhưng thật ra ông ấy không bị cận, ngay cả bị viễn thị cũng không.

Ông ta sẽ nói vài câu như: “Tôi đã nói chúng nó vất vả cực khổ ở ngoài, đừng về thăm tôi thường xuyên quá. Lại còn mua mấy món đồ dinh dưỡng vừa mắc vừa không có hiệu quả này, không phải quá lãng phí rồi sao?”

Mấy hàng xóm cười phá lên, đều nói là Lão Mạnh có phúc, con cái có hiếu, thật là khiến người ta hâm mộ.

Còn vợ của Lão Mạnh, mấy năm trước vì bị bệnh nặng nên đã mất rồi.

Bây giờ chỉ có Lão Mạnh sống một mình.

Lúc này, trong phòng khách tối đen, chỉ có ánh sáng từ TV phát ra.

Mạnh Kiến Bình đứng ở trước kệ TV, cầm một đĩa CD trong tay bỏ vào trong máy.

Màn ảnh trên TV chợt lóe, sau đó ánh sáng trên TV tối đi, trên đó xuất hiện một hình ảnh.

Trong hình, là căn nhà từ từ hiện ra.

Ánh đèn sáng tỏ, mọi thứ bên trong căn nhà trở nên rõ ràng.

Rèm cửa sổ kéo chặt, không thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Trên giường, trên drap trải giường đầy mấy vết chấm đen, dường như người ngủ trên cái giường này chưa bao giờ thay drap giường.

Trên mặt đất, khăn giấy sau khi sử dụng xong rơi đầy đất, trên sàn nhà vô cùng dơ bẩn, dường như người ta không thể thấy rõ sàn nhà ban đầu có màu gì.

Dù chỉ cách màn hình, cũng đủ khiến người ta cảm giác được một mùi hôi đập vào mặt.

Mạnh Kiến Bình ngồi ở trên ghế dài, chiếc ghế dài này cũng là con trai mua tặng cho ông ta.

Lúc nằm lên nó xem video, cảm giác vô cùng thoải mái.

Ông ta bưng trà, mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV.

Cô gái bị ông ta đẩy vào phòng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ và bất an.

“Ông Mạnh, ông muốn làm gì?”

Lúc này dường như đã cảm giác được có gì không đúng, muốn lao ra khỏi phòng, lại bị ông ta đẩy lại lên giường.

Cửa phòng bị ông ta khóa lại.

Cô gái trong TV nghe được âm thanh, hốt hoảng đứng dậy muốn trốn, nhưng lại bị ông ấy đè lại trên giường.

Mùi hôi thối xông thẳng vào mũi cô gái, khiến cô ấy phát ra tiếng nôn ọe.

Đôi mắt Mạnh Kiến Bình híp lại, từ từ uống một ngụm trà.

Mùi vị của lá trà cao cấp tràn ngập trong miệng ông ta, ông ta hưởng thụ mỉm cười, cũng không biết là do hình ảnh trong TV, hay là ngụm trà này nữa.

“Cốc cốc!”

Lúc trên TV chiếu đến cảnh đặc sắc nhất, gương mặt của Mạnh Kiến Bình đỏ bừng, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhìn chằm chằm trên màn hình, không chớp mắt dù chỉ một cái.

Nghe được tiếng gõ cửa, ông ta nhíu chặt chân mày, liếc mắt nhìn đồng hồ cao cấp từ nước ngoài đang treo ở trên tường.

Đó cũng là do con trai ông ta tặng.

Mười giờ tối.

Trễ thế này rồi, ai lại tìm ông ta chứ?

Mạnh Kiến Bình không đứng dậy, mắt vẫn nhìn TV.

Giây kế tiếp, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Cốc cốc!”

“Cốc cốc!”

Người ở bên ngoài gõ cửa rất nhiều lần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)