“Xin, xin lỗi, chị Kỷ Hòa, em không cố ý.”
Nhưng vào lúc này, sau lưng lại vang lên tiếng xôn xao trầm thấp, tiếng thảo luận xì xà xì xào.
“Mấy người đoán xem, Tiểu Nguyệt ngày nào cũng chơi với Dung Dung, có khi nào cũng nhiễm thói xấu…”
Sắc mặt Tiểu Nguyệt Nha lập tức cứng đờ, đứng ngây ra tại chỗ.
Tiếng thảo luận kia càng lúc càng trắng trợn.
“Không phải nói nồi nào úp vung đó sao? Còn có cô Kỷ gì đó nữa, sao từ trước đến giờ tôi không nghe cháu tôi nhắc đến nhỉ?”
“Haiz, không phải đã nói là giáo viên mới đến rồi sao? Nếu không phải vì mới đến, ai thèm quan tâm đến Dung Dung chứ… Đứa bé kia rất xấu.”
“Ông không thấy cái đầu nhuộm kia sao, lòe loẹt quá. Không tốt chút nào!”
Kỷ Hòa xoay người nhìn những người kia, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo.
Nhóm người kia thấy Kỷ Hòa xoay người đi đến, lập tức cảm nhận được ý lạnh, lại bắt đầu nở nụ cười.
“Cô Kỷ quên gì sao?”
Kỷ Hòa mỉm cười, chỉ ngước mắt một cái, lạnh lẽo liếc nhìn bà ta.
“Mấy người biết mười tám tầng địa ngục không?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết tại sao cô lại nhắc đến chuyện này.
Còn chưa đợi bà lão mặt tròn kia trả lời, Kỷ Hòa đã nói lại lần nữa:
“Người ta đồn rằng tầng thứ nhất trong mười tám tầng địa ngục gọi là địa ngục rút lưỡi. Lúc còn sống, người nào mang tội khẩu nghiệp, tất cả sẽ bị đưa vào địa ngục này. Đầu lưỡi của bọn họ sẽ bị tiểu quỷ dùng kìm sắt kẹp lại, từng chút từng chút, kéo đứt lưỡi ra.”
Giọng nói của Kỷ Hòa từ trước đến nay đều trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại có sức thuyết phục.
Lúc này cô kể về chuyện xuống địa ngục bị rút lưỡi sinh động như thật, khiến mấy ông bà cụ cũng tin vào quỷ thần như nhìn thấy cảnh tượng đó ở ngay trước mắt mình.
Cơ thể bọn họ lập tức cứng đờ.
Thậm chí bọn họ còn cảm giác đầu lưỡi của mình đột nhiên cứng ngắc, giống như thật sự có thứ gì đó đang kéo đầu lưỡi mình ra.
Bọn họ mở miệng định nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Đến khi Kỷ Hòa cười lạnh một tiếng: “Mấy người không muốn bị rút lưỡi, thì bớt khẩu nghiệp lại.”
Khi thấy Kỷ Hòa đã đi xa, lúc này bọn họ không nhịn được giơ tay bụm miệng.
Chắc sẽ không đáng sợ đến vậy chứ?
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám nhiều lời nữa.
Lúc băng qua đường.
Vẻ mặt của Tiểu Nguyệt Nha vô cùng xoắn xuýt, cuối cũng vẫn hỏi ra.
“Chị Kỷ Hòa, ban nãy chị nói thật hả?”
Địa ngục rút lưỡi…
Thật sự có tồn tại sao? Kỷ Hòa nghiêng đầu, nháy mắt với Tiểu Nguyệt Nha.
Sau đó cô nhẹ nhàng vuốt cằm.
“Chắc là có thật nhỉ…”
“Dù sao cuốn tiểu thuyết mà hai ngày nay chị xem có viết như vậy.”
Tiểu Nguyệt Nha: “...”
Ồ.
Đến khi ra đầu ngõ, Tiểu Nguyệt Nha dần đi chậm lại.
Cô ấy không nhịn được xoay người nhìn khu nhà đã mang lại cho mình rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ.
Con ngõ này, cô ấy và Dung Dung đã từng chạy qua rất nhiều lần, đâu đâu trong con ngõ đều có dấu chân của bọn họ.
Tiếng cười vui vẻ của bọn họ đã từng vang khắp ngõ.
Khoai lang đỏ mới ra lò, bọn họ sẽ chia nhau một nửa, có lúc cũng sẽ vì chia không đều, mà cãi nhau ồn ào một trận.
Khoai lang đỏ được bọn họ cầm trong lòng bàn tay, ăn ngon lành. Đến khi bàn tay không chịu nổi vì quá nóng, bọn họ hít hà mấy hơi, bắt đầu chuyển qua chuyển lại cho đỡ nóng.
Trước kia, con ngõ náo nhiệt và tươi đẹp trong mắt cô ấy không biết từ khi nào đã không còn rực rỡ như vậy nữa, mà chỉ còn lại sự âm u tăm tối như màn đêm.
Tiểu Nguyệt Nha nhắm mắt lại, dường như có thể nghe được tiếng cười nói của Dung Dung ở bên tai.
“Tiểu Nguyệt, đến khi lên đại học, nghỉ hè tớ sẽ đi làm kiếm tiền, tiết kiệm được tiền rồi thì sẽ đi du lịch, tớ muốn nhìn thấy cảnh đẹp của đất nước mình.”
Bọn họ đã vô cùng mong đợi tương lai.
Nhưng bọn họ còn chưa lớn, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, không trở về được nữa.