Giọng nói của Kỷ Hòa lạnh lẽo, vang vọng, giống như thần linh.
Tay Lý Thúy Hoa vô lực rũ xuống đất.
Người có thể cứu được Dung Dung… Từ trước đến giờ cũng không phải ai khác…
Mà là bản thân bà ta.
Người mà Dung Dung muốn được cứu vớt, cũng là bà ta.
Bà ta nên là chỗ dựa cuối cùng, để Dung Dung có dũng cảm sống tiếp.
Vậy mà bà ta lại cố đẩy Dung Dung đến vực sâu, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết cô ấy.
Đây chính là đứa con gái mà bà ta yêu nhất…
Là người thân duy nhất trên đời này của bà ta!
Sao bà ta có thể ngu xuẩn như vậy, lại làm Dung Dung bị tổn thương đến thế.
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu chuyện gì xảy ra, có hơi ngơ ngác.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà dì lại đột nhiên suy sụp như thế.
Cô ấy ngây thơ đi về phía trước, quan tâm ôm lấy mẹ của Dung Dung.
“Dì Lý à, dì phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không Dung Dung chắc chắn sẽ lo lắng, cậu ấy thích dì nhất mà.”
Lời trấn an này vốn mang theo ý tốt, nhưng vào lúc này lại như một con dao nhọn, mạnh mẽ cắm vào ngực của Lý Thúy Hoa.
Bà ta hơi sửng sốt, ngay sau đó đau khổ ôm mặt, lớn tiếng gào khóc.
Bà ta thật sự không xứng làm mẹ của Dung Dung!
Kỷ Hòa lạnh lùng quan sát người phụ nữ thê thảm kia, lại không có chút mềm lòng nào, chỉ cảm thấy thật đáng buồn.
“Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Nguyệt Nha có hơi lo lắng cho Lý Thúy Hoa, nhưng vẫn nghe lời “Vâng” một tiếng, đứng dậy đi theo Kỷ Hòa.
Trước khi rời đi, cô ấy vẫn luôn quay đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đều là những đứa trẻ hiền lành.
Nội tâm Kỷ Hòa cố nén xúc động nhưng cuối cùng vẫn hơi than thở.
Cửa khu nhà.
Các ông bà cụ vẫn còn bàn về chuyện của Dung Dung vô cùng hăng say, còn kích động đến mức vỗ vỗ quạt.
Lời nói càng lúc càng khó nghe.
“Dung Dung nhỉ, nhìn ngoan ngoãn thế kia, nhưng thật ra… Chậc chậc chậc, rất ghê gớm. Lúc trước tôi đã bắt gặp rất nhiều lần, Dung Dung đưa những người đàn ông khác nhau về nhà. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là bạn học, bây giờ xem ra… Thật là không biết xấu hổ.”
“Ôi trời, còn nhỏ như vậy, thật sự không nhìn ra. Sau này sao còn lập gia đình được nữa.”
…
Lúc những ông bà này nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đi đến, còn lén vỗ tay nhau ra hiệu.
Mọi người như có thần giao cách cảm lập tức ngừng bàn luận, còn nở một nụ cười hiền lành, chào hỏi với Tiểu Nguyệt Nha.
“Cô Kỷ, đến thăm nhà thế nào rồi. Tiểu Nguyệt và Dung Dung đều là những đứa trẻ rất ngoan trong khu chúng tôi, bình thường cô nhớ bao dung với bọn nhỏ nhiều hơn một chút nhé.”
“Đúng vậy đúng vậy, có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi.”
Tai Tiểu Nguyệt Nha rất thính, vừa nãy còn nghe những lời chói tai như vậy, cô ấy bắt đầu thở gấp.
Bây giờ cô ấy nhìn lại những ông bà cụ quen thuộc này, lập tức thay mặt như không có chuyện gì xảy ra, ra vẻ quan tâm đến cô ấy.
Không biết tại sao, nhìn những nụ cười hiền lành này, cô ấy có hơi muốn nôn.
Khuôn mặt cô ấy căng cứng, thật sự không biết bản thân đã đi qua cổng khu nhà được gọi là phiên tòa thẩm vấn này thế nào.
Bước qua khỏi cổng khu nhà, cô ấy dừng bước, lúc này mới bình tĩnh lại, căng thẳng nắm lấy cổ tay của Kỷ Hòa.
“Chị Kỷ Hòa, Dung Dung thật sự không phải người như vậy.”
Cô ấy hơi lo lắng sợ chị Kỷ Hòa không tin mình.
Bởi vì tất cả mọi người đều nói Dung Dung không tốt, Dung Dung là người xấu. Nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, Dung Dung là người chị đã chơi với cô ấy từ bé, cô ấy tuyệt đối không tin Dung Dung sẽ làm những chuyện như vậy.
Kỷ Hòa dịu dàng vuốt ve cái đầu xù của cô ấy, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Người đổ oan cho em mãi mãi là người biết được nỗi oan của em hơn bất kỳ người nào khác.”
Giọng nói của Kỷ Hòa vẫn kiên định và tin tưởng, giúp Tiểu Nguyệt Nha từ từ yên tâm hơn.
Cô ấy nhìn tay mình đang nắm chặt tay Kỷ Hòa, lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay về.