Đợi đến khi những người bên ngoài phát hiện tình hình trong cửa hàng, đẩy cửa bước vào thì ai nấy cũng đều bị doạ một phen.
Họ thấy cả người ông chủ Lưu bị ghim đầy mảnh vỡ, hai mắt trừng lớn, máu trên người tuôn ra không ngừng, tứ chi thỉnh thoảng co quắp lại.
Vết thương nặng như thế nhưng không ngờ ông ta lại có thể giữ lại được chút hơi tàn.
Nhưng với vết thương như vậy thì chết vẫn là con đường tốt nhất.
…
Kỷ Hoà vừa bước xuống xe đã cảm nhận được, đứng từ xa nhìn về phía đó.
Một tia lạnh lẽo loé lên trong đôi mắt cô.
Bùa trừ tà của cô không chỉ đơn giản là để trừ tà thôi đâu.
Nhưng phản phệ mà đối phương phải chịu nặng hơn những gì cô tưởng tượng, chắc là trước đó tay đối phương đã nhuốm máu của người khác rồi.
Nhà của Từ Dung Dung nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, xuống xe còn phải đi thêm một đoạn đường nữa.
Con đường này mới được tu sửa lại vào đầu năm, nhưng nay gạch đã nứt ra thành từng mảng, nằm rải rác khắp nơi, lồi lõm không bằng phẳng. Nắp cống thoát nước cũng đầy các vết loang lổ, có lẽ từng dính phải nước bẩn nên mới vừa tanh vừa thối như thế, đâu đó còn có thể nhìn thấy thức ăn thừa còn sót lại nữa.
Đến ngã rẽ của con hẻm thì bầu không khí bỗng chìm ngập trong làn khói mịt mờ.
Hương thơm phả thẳng vào mặt dần dần tản ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai bên đường có vài quầy hàng nằm rải rác.
Những người chủ sạp hàng kia đứng phía sau xe, gọi mời dòng người đang đi lại trên đường.
“Khoai lang nướng mới ra lò đây, vừa thơm vừa ngọt…”
“Xiên que cay đây, ăn thử vài xiên nhé…”
Tiểu Nguyệt Nha đưa Kỷ Hoà vào bên trong.
Lúc những người bán hàng thấy Tiểu Nguyệt Nha thì tươi cười, chào hỏi cô ấy bằng cách gọi rất thân thuộc: “Tiểu Nguyệt về rồi đấy à, khoai lang mới ra lò này, lấy một củ không? Đây là bạn cháu sao.”
“Chú Trần, chú đừng lấy củ to, lấy hai củ nhỏ là được rồi! Cháu trả tiền rồi đấy nhé.”
Tiểu Nguyệt Nha nhanh chóng quét mã thanh toán, ngay sau đó đã nghe chú Trần nói: “Trả tiền gì chứ, con bé này, đều là hàng xóm với nhau cả mà!”
“Ôi trời, Tiểu Nguyệt, đây là thịt heo kho mà mẹ cháu nhờ dì làm, sẵn tiện cháu mang về nhà luôn nhé.”
Người bán hàng khác lại lên tiếng.
Tiểu Nguyệt Nha nhận lấy chiếc túi đáp: “Làm phiền dì rồi.”
Đợi khi đi qua hết con đường nhỏ ấy, Tiểu Nguyệt Nha mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Kỷ Hoà: “Em và Dung Dung chơi ở con đường này từ nhỏ đến lớn, những chú và dì đó đều có phần nhìn thấy bọn em trưởng thành.”
Đi hết con hẻm này chính là cửa ra vào của khu dân cư.
Những ông chú, bác gái ngồi trên một chiếc ghế dựa trước khu dân cư, vừa lười biếng nằm đó phơi nắng, vừa thi thoảng nhìn dòng người đi qua đi lại, ghé đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Có lúc nét mặt còn trông rất nghiêm túc, vỗ mạnh lên đùi đầy tức giận.
Vừa nhìn là biết đang tám chuyện của người ta rồi.
“Tiểu Nguyệt về rồi đấy à…”
Một bác gái với gương mặt tròn trịa cầm chiếc quạt trên tay, vừa liếc thấy Tiểu Nguyệt Nha quay về thì chọc người bên cạnh, tươi cười lên tiếng chào hỏi trước.
Người bên cạnh cũng lập tức im miệng ngay.
Tiểu Nguyệt Nha lễ phép chào hỏi họ, mấy ông chú, bác gái ngồi đó cũng quan sát từ trên xuống dưới, một người trong số họ lên tiếng hỏi: “Tiểu Nguyệt à, có phải mới từ bệnh viện về không? Con bé Dung Dung thế nào rồi?”
Nhưng Tiểu Nguyệt Nha còn chưa kịp trả lời thì những người còn lại đã bắt đầu trò chuyện với nhau rất tự nhiên.
“Nghe nói con bé Dung Dung đó do thi không được tốt nên đã cãi nhau với mẹ mình, nhất thời suy nghĩ dại dột nên đã tự sát, tố chất tâm lý của đám trẻ bây giờ không được ổn định lắm.”
“Bà nghe ai nói thế? Tôi lại nghe được là lúc con bé Dung Dung đó đang mập mờ với một chàng trai thì bị mẹ mình bắt tại trận.”
“Không phải đó chứ? Con bé Dung Dung đó trông rất ngoan, không giống người dễ dàng làm bậy đâu.”
“Ngoan sao? Tóc nhuộm đủ màu như thế, vừa nhìn là biết học hành không đàng hoàng. Hơn nữa chính miệng Lão Mạnh nói đây, những lời ông ta nói có thể là giả được sao?”
Dứt lời bác gái mặt tròn đó như nhìn thấy ai đó, chỉ sang đó nói: “Không tin à, hỏi ông ta là biết ngay thôi.”