Khương Nhạc nhanh chóng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ cũng tên là “Khương Nhạc”, mười lăm tuổi, đúng là nhỏ hơn cậu bốn tuổi.
Khương Nhạc vì nguyên nhân trong nhà, đã nghỉ học một năm, cho nên lớn hơn bạn học cùng lớp một tuổi.
Cậu do dự, tuy rằng cậu khó khăn lắm mới thi đậu đại học, nhưng... xuyên qua rồi trẻ hơn bốn tuổi, cũng không lỗ đi.
Trong quá trình sắp xếp ký ức, Khương Nhạc đột nhiên phát hiện, có một số nội dung hình như có chút quen thuộc.
Rất nhanh sắc mặt cậu liền không tốt, bởi vì tình tiết này, hình như là một cuốn tiểu thuyết tình tiết niên đại 《Thời đại bảy mươi của tôi》 mà cậu đã xem, mà trong cuốn tiểu thuyết này, Khương Nhạc chính là một vai phụ bé nhỏ.
Cuối cùng kết cục của cậu thê thảm thì thôi đi, ngay cả cả nhà của Khương Nhạc cũng không có ai có kết cục tốt.
Tui lạy các vị thần xuyên không, rốt cuộc mấy ông bà đã đưa tui đến nơi nào vậy! Khương Nhạc tui cả đời chưa bàn tới việc hành thiện tích đức, nhưng cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý đi, sao lại bắt tui xuyên sách vậy!
Thế nhưng, mặc kệ cậu có kêu như thế nào, các vị thần xuyên không cũng không có khả năng đưa cậu trở về.
Bởi vì cậu vừa mới biết, thân thể ban đầu của mình, vì ngày đêm lao lực, đã đột tử rồi.
Khương Nhạc: “...” Được rồi, cảm ơn các vị thần xuyên không đã cho tui thêm một cơ hội sống.
Sau khi nhận mệnh, Khương Nhạc nhanh chóng lý giải tình huống hiện tại, cậu cũng không ngốc, làm sao có thể vô duyên vô cớ nằm ở hoang giao dã lĩnh được?
Cậu lại sờ gáy, xác định cơn đau ở gáy bắt nguồn từ thân thể này, mà không phải là di chứng của đột tử gì đó.
Khương Nhạc rốt cuộc còn trẻ, rất nhanh đã hiểu rõ tình huống hiện tại, hơn nữa còn đối chiếu với một số tình tiết trong sách.
“Khương Nhạc” trong sách chỉ là một vai phụ nhỏ bé không đáng chú ý, xuất hiện không nhiều, cho nên cho dù cậu cùng tên cùng họ với Khương Nhạc, cậu cũng không để ý.
Nhưng Khương Nhạc trí nhớ tốt nên mơ hồ nhớ được trong tình tiết gốc có một đoạn, “Khương Nhạc” vì ăn cắp đồ bị bắt, suýt chút nữa bị đưa đi lao động cải tạo, nhà cậu ta đã trả giá rất lớn mới bảo vệ được “Khương Nhạc”, không để người ta vạch trần chuyện này.
Ban đầu Khương Nhạc cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem ra, chuyện ăn cắp này sợ là không đơn giản như vậy.
Không được, cậu nhất định phải tránh khỏi đoạn tình tiết này.
Khương Nhạc nhanh chóng đưa ra quyết định, theo ký ức của nguyên chủ, từ phía sau thôn vòng qua, một đường trở về nhà họ Khương.
May mắn là vị trí nhà họ Khương ở bên ngoài thôn, bên cạnh còn có một con hẻm nhỏ, Khương Nhạc một đường trốn trốn tránh tránh, không bị người ta nhìn thấy, thuận lợi lẻn về nhà.
Cậu không kịp quan sát ngôi nhà tương lai của mình, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh truyền đến câu hỏi u uất: “Khương Nhạc, em đang làm gì vậy?”
Khương Nhạc trở tay không kịp bị dọa giật mình, cậu quay đầu phát hiện bên cạnh đứng một cô gái gầy gò, mặt cô vàng như sáp, vì quá gầy, một đôi mắt lại càng thêm to, đang u uất nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn có chút rợn người.
Khương Nhạc dựa vào ký ức, trong nháy mắt xác định, đây là chị gái của nguyên thân, chỉ lớn hơn nguyên thân một tuổi.
Khương Nhạc nhớ rõ bạn học nữ mười sáu tuổi của mình là bộ dáng gì, dáng người cao ráo, da trắng hồng hào, đúng là tuổi tràn đầy collagen.
Nhưng chị gái của nguyên thân - Khương Hoan - gầy gò, nói mười tuổi cũng có người tin, dáng người thì cao, xấp xỉ một mét sáu mấy, nhưng vì dáng người chị cao nên lại càng giống cây sào hơn.
Theo ký ức của nguyên chủ, cậu ta không thích Khương Hoan, cảm thấy Khương Hoan tham ăn, thích cướp đồ ăn với cậu ta, một chút cũng không nhường cậu ta, còn nhỏ mọn, một chuyện nhỏ đã lải nhải rất lâu, không giống những anh trai chị gái khác, bọn họ đều nhường nhịn cậu ta.
Khương Nhạc cũng không bị ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng phán đoán, Khương Hoan quá gầy, nguyên chủ thật đúng là không biết xấu hổ, thế mà cậu ta lại cướp đồ ăn với chị ấy!