Phỉ Thúy chớp mắt, đã bị kịch bản của Phương Thanh Nghiêm làm cho rối trí chăng, sao lại bắt đầu thuyết giáo.
“Nếu như nhà ngươi không có kinh thư, chỗ ta có mấy quyển, có thể cho ngươi mượn.”
“Không cần.” Minh Châu lạnh lùng từ chối, nhìn nam nhân đã ngất xỉu trên mặt đất còn nắm chặt tay tam muội, cơ thể tiến lên rồi ngồi xổm xuống, giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều, đương nhiên, đây chỉ là tương đối mà thôi.
“Tam muội, không sợ.”
Minh Châu dùng sức, sau đó, tình huống tương tự xuất hiện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây