“Cha. Ta cảm thấy Trường Bình nói không sai. Nói thế nào Đại Nha cũng là hài tử đời sau đầu tiên của nhà chúng ta. Nếu là trước kia, cuộc sống khó khăn đưa ra ngoài còn nói được. Chỉ là hiện tại, dù có người trong nhà Đại gia gia nguyện ý thu dưỡng nàng, vậy người trong thôn sẽ nhìn nhà chúng ta như thế nào?”
“Lão tứ, ngươi nghĩ qúa đơn giản! Lão nhị đồng ý, nhưng tức phụ chưa qua cửa của lão nhị sẽ đồng ý sao?” Tần Hữu Điền lắc đầu. Cho dù là ai thì cũng không muốn còn chưa vào cửa đã làm nương người khác, chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý.
“Tại sao lại không đồng ý? Hiện tại cũng không có ở riêng, chúng ta ngoại trừ bỏ ra một phần tinh lực, ăn mặc tất cả đều chung.” Nói tới đây, Tần Trương Bình dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang. “Ta nắm chắc có thể thuyết phục nàng.”
Phỉ Thúy nhướng mày, nhìn Minh Châu. Không ngờ nhị ca lại là người thông minh.
“Hừ” Minh Châu ở trong lòng hừ lạnh, tiểu xiếc mà thôi, tầm mắt quá hạn hẹp, không thành đại khí.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây