Tuy rằng suy nghĩ như vậy có chút không tốt, nhưng Bảo Ngọc vẫn thật sự cao hứng, hắn cảm thấy hắn hẳn là người hạnh phúc nhất thiên hạ này, trước đó thân mẫu mất rồi lại tìm về được, hiện tại tới thân cha băng hà cũng thành xác chết vùng dậy, vươn tay ôm lấy đối diện người, “Phụ hoàng, ngươi có thể trở về thật sự là quá tốt rồi.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất tốt.”
Ông trời phù hộ.
Lúc này trong lòng hai cha con đều có chung một suy nghĩ.
Khi trời sắp tối, Bảo Ngọc đã rời đi. Cũng không phải không muốn ở lại lâu hơn với phụ hoàng, chỉ là phỏng chừng tứ đệ sẽ rất nhanh mang theo một đám người đến đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây