“Có phụ hoàng Bảo Ngọc ở đây, ngươi sợ cái gì.”
Minh Châu mỉm cười, “Cùng lắm thì đến lúc đó tặng hắn một chiếc là được rồi.”
Phỉ Thúy trầm mặc, rất có đạo lý, nàng hoàn toàn không thể phản bác.
So với lúc nhìn thấy xe liền chạy trốn thật xa, thì đợi đến sau khi xe rời đi, lại nhao nhao chạy ra, bộ dáng hoảng sợ vỗ ngực, nhưng trong mắt bách tính lại nhịn không được mà tò mò, thị vệ phủ Thái Phó lại càng thêm trực tiếp, mặc kệ đây là quái vật gì, dám tới phủ Thái Phó, thì phải bước qua binh khí trong tay bọn họ.
“Người nào! Muốn làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây