Phỉ Thúy tươi cười sáng lạn nói, nàng có chút khẩn cấp muốn tạm thời cầm nghệ. “Tam hoàng tử, tứ hoàng tử, mấy ngày nay học cầm ta mất không ít công sức, đã sớm muốn nói cho các ngươi nghe.”
“Được.”
Thượng Quan Nguyệt và Bảo Ngọc đồng thời gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
Duy chỉ có Minh Châu là biết chân tướng, lại kiên quyết không nhắc nhở bọn họ, khi tất cả mọi người không chú ý, lấy miếng bông gòn ra nhét vào lỗ tai, ừm, trưởng bối như nàng chịu tội, hai vị này cũng phải chịu gấp bội mới được.
Cầm đã chuẩn bị xong từ lâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây