Cảnh tượng nàng hằng chờ mong, miệng đối phương há ra rồi cắn một cái, cũng không xuất hiện.
Hốc mắt Bảo Ngọc có chút đỏ, hắn biết nương vì sao phải làm như vậy, lần đầu tiên gặp Nguyên Tử, hắn đã đoạt kẹo hồ lô của hắn, sau đó, sau khi bọn họ dần thân thuộc, mỗi lần đi dạo phố, đều sẽ mua ba xâu kẹo hồ lô, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nơi nào náo nhiệt thì sẽ chen chúc ở nơi đó, sau đó, hắn mới biết được, Nguyên Tử thật ra cũng không thích ăn kẹo hồ lô.
Ban đầu cướp của hắn, là bởi vì cảm thấy nhìn hắn dễ bắt nạt, còn về sau là bởi vì nương con bọn họ thích nên mới đi theo cùng nhau ăn.
Bảo Ngọc há miệng, muốn mở miệng nhắc nhở Phỉ Thúy, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, lời đã đến bên miệng, đều nói không nên lời.
“Ăn đi, Nguyên Tử, không phải ngươi thích nhất sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây