Tuy rằng biết, thời đại trước khi nàng xuyên không, cũng có người đói bụng, nhưng nếu như có thể, Phỉ Thúy vẫn bằng lòng nỗ lực đi theo phương hướng này.
Ừm, nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng bị sự vĩ đại của mình làm cho cảm động.
“Cười ngớ ngẩn cái gì!”
Lúc Minh Châu đi vào căn nhà gỗ nhỏ, liền thấy trong tay tam muội nhà mình cầm bút vẽ, trên mặt có vài vệt bút màu đỏ, lại cười giống như kẻ ngốc, trong mắt tràn đầy ý cười, tiến lên, hỏi xong, nhìn bức tranh trên bàn giấy vẽ, khóe miệng nhịn không được mà run rẩy, một đống màu đỏ này, vẽ cái gì đây.
“Nhị tỷ, ngươi thấy ta vẽ hoa đào đẹp không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây