Hầu phủ lão phu nhân, nghe phi thường tôn quý, nhưng tôn quý như vậy, lại chính là một loại trói buộc, ít nhất, bà không thể tưởng tượng, chính mình nằm ở phía dưới giá nho, thời điểm muốn ăn, liền đưa tay hái một trái liền hướng trong miệng mà thưởng thức.
“Chờ có thời gian, lại chặt hết mấy loại cây linh tinh trong phòng ấm, trồng lên đủ loại cây ăn quả, mùa xuân nở rộ những đóa hoa rực rỡ, đỏ, trắng, phấn, tím dạng gì cũng có, ân, còn có thể thưởng thức các loại cây ăn quả trên bàn tròn, thời điểm xuân về hoa nở, Đám học sinh cũng có thể ngồi dưới những tán cây, nhìn ngắm những đoá hoa xinh đẹp, bồi dưỡng ra nhiều tài tử thơ ca hơn, nói không chừng trong thôn chúng ta có thể xuất hiện đại tài tử phong lưu phóng khoáng.”
Nói tới đây, tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía Bình An cùng Trường An, nha đầu Phỉ Thúy này cũng thật dám nghĩ, cũng giống như hai đệ đệ của nàng, dung mạo tài năng có lẽ là có, nhưng phong lưu phóng khoáng đoán chừng là không có hi vọng.
“Vào mùa thu, trái cây chín không chỉ mang lại thu nhập cho thôn, hài tử sẽ không bị thiếu trái cây để ăn.”
Đối với thu hoạch trong thôn, Phỉ Thúy cũng không có nhất nhất viết ra, chỉ dùng bút mực vẽ nên kết quả cuối cùng tốt đẹp, các cô nương trẻ tuổi nghĩ, thế ngoại đào nguyên phỏng chừng cũng chính là hình dáng như trong thư Phỉ Thúy viết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây