“Bảo Ngọc…”
Đọc từng câu từng chữ, hắn không hề nghi ngờ gì nữa, bởi vì người viết thư này dông dài, tất cả đều là một chút việc vặt trong cuộc sống hàng ngày, chỉ là trời lạnh thì mặc thêm y phục, buổi tối ngủ không được đá chăn, nếu cảm mạo thì phải nhớ uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ v.v… mà đã viết hai trang giấy.
Ngoại trừ Phỉ Thúy, hắn chưa từng gặp được ai có thể viết thư hay nói chuyện như vậy.
Nhìn thư, trong đầu dường như xuất hiện cảnh tượng Phỉ Thúy nằm trên long sàng, vừa chịu đựng đau đớn hộc máu, vừa nói chuyện, nội dung gần giống như trong thư.
Nhưng hoàng đế lại không ngán ngẫm sự dông dài này chút nào, bởi vì hắn biết, tất cả những dòng chữ trong thư đều là tình cảm sâu đậm mà nàng dành cho Bảo Ngọc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây