Tới trấn, trước tiên đi khách điếm thuê hai gian phòng, Minh Châu tùy tiện xử lý xong miệng vết thương trên người mình, lại thay quần áo, liền đi tìm tam thúc Tần Hữu Lương.
“Không quay về?”
Tần Hữu Lương nhíu mày, không tán đồng nói: “Minh Châu, ngươi và Phỉ Thúy là cô nương gia, nán lại ở bên ngoài suốt một đêm như vậy, không tốt cho thanh danh của các ngươi.”
“Không phải còn có Bảo Ngọc sao?”
Tần Hữu Lương lại lần nữa lắc đầu, “Hắn chỉ là một tên ngốc, có thể gánh vác chuyện gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây