Nàng ngồi bật dậy, trái tim căng thẳng cả ngày rốt cục “Đông” một tiếng, rơi vào lồng ngực. Tiếp theo đó, không ngăn cản được cơn đói trong bụng.
Phúc Tú đã đốt đèn.
Cố Uyển Âm ôm chăn ngồi trên giường, hốt hoảng nghĩ: Mười tám tháng sáu đã qua. Một ngày này trôi qua, bình an trôi qua.
Phúc Tú rót cho nàng chén nước, Cố Uyển Âm nâng chén ấm áp, đột nhiên nói: “Phúc Tú, ta đói bụng.”
Phúc Tú yên lặng, hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy tiểu thư đề cập qua yêu cầu như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây