Daniel nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tóc vàng, mày rơi đồ kìa.” Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
Daniel nghi hoặc quay đầu lại, nhưng không thấy bất kỳ đồ vật nào dưới chân. Đôi mắt xanh nhìn về phía Tô Minh, định nói gì đó.
Nhưng vừa nhìn Tô Minh, anh ta đã cảm giác trong mắt Tô Minh như có một vòng xoáy nước, tựa như có thể hút lấy tâm thần của người khác.
Giữa chớp nhoáng, trong tâm trí Daniel mơ hồ vang lên một giọng nói: ‘Chó, mình là chó...’
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây