‘Chân Mịch, Chân Mịch à, đừng nói là thơ văn không phải viết cho mày, cho dù là viết cho mày thì đã sao? Lấy tình cảnh hiện tại của mày, mày và anh ấy căn bản sẽ không có kết quả...’
Sau khi trấn tĩnh lại, Chân Mịch thầm nói với chính mình trong lòng.
Vương Chấn Hưng ở lại Chân gia thêm một hai tiếng đồng hồ, cùng Chân Mịch trò chuyện từ thi từ ca phú cho đến triết lý nhân sinh. Chân Mịch bị tài ăn nói cùng kiến thức uyên bác của Vương Chấn Hưng thuyết phục, chỉ tiếc thời gian có hạn.
“Tôi nên đi rồi, ngày mai sau khi ông ấy uống thuốc xong, tôi sẽ lại đến châm cứu.” Vương Chấn Hưng nhìn đồng hồ, nói với Chân Mịch.
“Vâng, tiên sinh cẩn thận.” Chân Mịch gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Chấn Hưng ra khỏi phòng, cho đến khi bóng anh khuất sau cánh cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây