“Hay, hay lắm!” Giữa trường đột nhiên vang lên một tràng pháo tay tán thưởng, là Thôi Viễn, vị thần y đệ nhất Quảng Lăng: “Diệp Duệ Minh vốn không xứng với em, Trúc Huyên, chúc mừng em đã được tự do!”
“Cô ấy được tự do hay không, liên quan gì đến anh? Anh cũng chỉ là kẻ đáng thương ti tiện mà thôi.”
Diệp Duệ Minh và Thôi Viễn vốn là tình địch, luôn nhìn nhau bằng nửa con mắt. Nghe thấy Thôi Viễn lên tiếng, ông nhịn không được mà mỉa mai.
Bầu không khí trong chốc lát trở nên căng thẳng.
Mọi người không khỏi hướng mắt về phía Thôi Viễn, cảm thấy lúng túng thay anh ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây