Gần đến giờ cơm, Chu Ngưng Nhiên mời mọi người đến phòng ăn. Trong lúc chờ đợi dọn bữa, cô rời khỏi phòng, tìm một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại cho Lục Tiểu Phàm.
“Bà xã, mới hơn nửa ngày không gặp đã nhớ anh rồi sao?” Giọng nói Lục Tiểu Phàm tràn đầy ý cười vang lên sau khi điện thoại được kết nối.
Trái ngược với anh, Chu Ngưng Nhiên lại u sầu, trên mặt không có lấy một nụ cười.
“Đã lâu không nghe anh làm thơ, em muốn anh viết một bài thơ tình thể cổ cho em.” Cô đột nhiên nói.
“Chuyện nhỏ, để anh nghĩ một chút.” Lục Tiểu Phàm lục lọi kho thơ trong đầu, tìm kiếm bài thơ tình yêu nào chưa từng đọc cho Chu Ngưng Nhiên nghe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây