Ồ, tên nam nhân đó tên là Vương Triệu.
Trên mặt Thu Tế Từ đã mang vẻ bất đắc dĩ: “Ta có chút giao tình với Vương Triệu sư huynh này, hắn mời ta tham gia đại điển song tu của hắn, đây là điều ta đã hứa từ trước. Mà đại điển song tu của bọn họ lại được tổ chức trong tông môn, ta nghĩ, dù sao cũng phải đợi tham gia xong đại điển của bọn họ rồi mới đi. Thứ hai, ta nghe nói khi ta bị thương nặng, tông môn đã dùng không ít thứ để chữa trị cho ta, ta đại ân chưa báo, chỉ có thể lấy thân thể tàn tạ này báo đáp tông môn trước, rồi mới rời đi. Nếu không, ta sợ cả đời sống trong áy náy.”
Thu Tế Từ rặn ra vài giọt nước mắt.
Nàng coi như đã nuốt lại từng chữ từng chữ mình viết trong lá đơn từ chức.
Hu hu hu, nàng thật sự rất đau lòng.
“Trước đây ta cũng cảm thấy ngươi hơi hấp tấp.” Sử Ngư Bạch sắc mặt dịu đi, gật đầu nói: “Thôi được, ta sẽ truyền tin cho Vong Tình phong, để những đệ tử đó tạm hoãn lá đơn từ chức của ngươi một tháng rồi mới trình lên cho phong chủ. Chỉ là, có một câu ta phải nói trước.”
“Trưởng lão xin cứ nói.”
“Tuy rằng ngươi có thể tiếp tục ở lại tông môn, nhưng giữa chúng ta đã không còn khả năng, ngươi có hiểu không?” Sử Ngư Bạch nghiêm túc nhìn Thu Tế Từ: “Người tu hành, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể quay đầu lại, chuyện giữa chúng ta, như mây khói thoảng qua.”
Khóe miệng Thu Tế Từ giật giật.
Ra là Sử trưởng lão nghĩ nàng ở lại vì tình cũ khó quên?
Chỉ trong hai ba ngày, lập trường đã thay đổi.
“Ta, ta hiểu.” Thu Tế Từ đương nhiên không thể tỏ vẻ vui mừng quá mức, vẫn phải giữ thể diện cho người ta: “Trưởng lão yên tâm, sau này ta sẽ không vọng tưởng nữa, chỉ cần nhìn thấy trưởng lão bình an là đủ rồi.”
Lời nói chân thành như vậy khiến Sử Ngư Bạch cũng có chút cảm động.
Sử Ngư Bạch cũng ý thức được lời mình nói có vẻ hơi nặng, bèn nói thêm: “Nếu sau này ngươi gặp khó khăn gì, cũng có thể đến tìm ta.”
Thu Tế Từ chỉ đành liên tục cảm tạ rồi rời đi.
Một tháng.
Viên Vân Hổ kia e là sẽ không bỏ đi.
Nhưng có thêm một tháng, cũng đủ để nàng nghĩ cách khác.
Thu Tế Từ cảm thấy đời người thật khó khăn, Lưu Ly Tông này quả nhiên khắc nàng.
“Phong chủ, đó là đệ tử nội môn Phù Nhược.” Sau khi Thu Tế Từ rời đi, Sử Ngư Bạch nghiêm chỉnh ngồi xuống, lấy ra một chiếc gương to bằng bàn tay với vẻ mặt cung kính.
“Ngươi thấy thế nào?” Phong chủ Vong Tình Phong trong gương chậm rãi hỏi.
“Thuộc hạ cho rằng, Phù Nhược này hẳn là chưa bị đoạt xá.” Sử Ngư Bạch nghiêm túc đáp: “Phù Nhược vốn là người do dự không quyết đoán, nếu không cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện tình cảm rắc rối trong tông môn. Bây giờ thái độ của nàng thay đổi thất thường, e là luyến tiếc Vương Triệu kia.”
“Tiếp tục quan sát.” Phong chủ Vong Tình Phong thản nhiên nói: “Lưu Ly Tông ta có rất nhiều đệ tử, không tránh khỏi có vài gián điệp, ngươi phải luôn cẩn thận.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
-----
“Vẫn nên tìm cơ hội giết Sử Ngư Bạch này.” Giọng nói của Thu Hoài Sóc đúng lúc vang lên trong đầu Thu Tế Từ, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu: “Ngươi thay đổi thất thường, dễ khiến người ta nghi ngờ.”
“Vừa rồi ta đã giải thích rồi mà.” Thu Tế Từ có chút bất lực, đại ca tiện nghi này sao cứ thích chém chém giết giết vậy.
Còn nữa, ngươi tu luyện thì cứ tu luyện đi, đừng có đột nhiên xuất hiện dọa người ta chứ.
“Chỉ là phòng ngừa chu đáo thôi.” Thu Hoài Sóc nghiêm túc đáp: “Không bỏ qua bất kỳ điều gì bất thường, mới có thể luôn bất bại.”
“Ta thấy không cần thiết.” Thu Tế Từ than thở: “Huynh trưởng, chẳng phải ngươi đang tu luyện sao, sao lại xuất hiện nữa rồi?”
Thu Hoài Sóc chỉ cười lạnh.
Thu Tế Từ này cực kỳ giỏi giả ngốc, trăm câu nói cũng chưa chắc có một chữ đáng tin, nếu hắn không ngày ngày quan sát, làm sao có thể nắm bắt được động tĩnh của nàng? Một khi nàng có ý đồ khác, hắn cũng có thể phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó cũng có thể sớm mang Hỗn Độn Vô Cực Châu trở về.
Tuy Thu Hoài Sóc không trả lời, nhưng Thu Tế Từ tự hiểu ý của hắn.
Nàng âm thầm khuyên bản thân đừng tức giận, dù sao thì cảm giác an toàn của Thu Hoài Sóc là số âm, chuyện này nàng đã biết từ lâu rồi.
“Ở lại Lưu Ly Tông một tháng, e là không thể khiến Viên Vân Hổ bỏ qua.” Thu Tế Từ chỉ đành chuyển chủ đề: “Hoặc là, ta có thể nghĩ cách dụ hắn rời đi, nhân cơ hội bỏ trốn.”