Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2290: Cuộc chiến với tu la thù(6)

Chương Trước Chương Tiếp

Không riêng gì vầng sáng màu bạc mà cả hư không xung

quanh đều bị tia lục tuyến kia chém vỡ, từ đó tuôn ra những hắc quang

đen nhánh.

Tới khi ánh sáng màu bạc thu lại, toàn bộ tình hình phía trong vầng sáng rốt cuộc cũng hiện ra.

Chỉ thấy tại trung tâm vầng sáng khi nãy, thình lình lại lấy tia lục

tuyến kia làm trung tâm mà phân chia thành hai phần trắng và đen hoàn

toàn khác nhau.

Phần phía trên lục tuyến vẫn giống hệt lúc trước, nhưng lại được một

mảng sáng óng ánh giống như màn sáng năm màu bảo vệ cực kỳ chặt chẽ hơn

một nửa.

Phần phía dưới lục tuyến,là một vết nứt không gian đen kịt, từ bên trong tản mát ra lực lượng Không Gian đang điên cuồng hướng bốn phương tám

hướng tràn ra, bộ dáng dường như muốn đem hết thảy mọi thứ cắn nuốt hết

vào trong.

Hiện tượng thiên văn khủng bố như thế khiến cho những người đang chiến

đấu ở nơi khác trông thấy không khỏi dừng tất cả pháp quyết và động tác

trên tay lại mà nhao nhao đem thần niệm quét qua phía bên này.

Sau khi nhìn rõ hết thảy, mấy tên Tu La Thù trong lòng đều cả kinh, còn bọn người Mạc Giản Ly thì lại cảm thấy vui vẻ.

Lão già họ Dịch biến thành quái vật đầu chim tuy rằng không triệt để mất mạng, nhưng nửa thân hình cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, còn tồn

tại chỉ là nửa bộ phận trên bên trong màn sáng năm màu, tuy nhiên mặt

mũi hắn thì mồ hôi chảy ròng ròng đang thúc dục một tấm chắn sáng năm

màu óng ánh.

Tầng mảng sáng phảng phất như một vách tường bằng tinh thể kia, thình

lình chính là từ bên trong tấm chắn điên cuồng tuôn ra những phù văn năm màu rồi ngưng tụ lại mà biến ảo thành.

Lực lượng Không Gian màu đen phía dưới hướng lên phía trên điên cuồng

lan tràn tới vừa tiếp xúc với mảng sáng này lập tức trở nên chậm chạp

hơn hẳn.

“Huyền Thiên chi bảo, vậy mà ngươi lại có được một bảo vật Huyền Thiên

nguyên vẹn, nếu không có lực lượn Pháp Tắc của bảo vật này thì ngươi làm sao có thể phá vỡ thần thông Thời Gian của lão phu.” Lõa già họ Dịch

gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm màu xanh thẫm trong tay Cự Viên,

giọng nói có chút khan khàn kêu lên, trên mặt lúc này chỉ còn biểu lộ ra sự kinh sợ.

Tuy rằng loại chí bảo cấp bậc Huyền Thiên trên thế gian này cũng có một

số cường giả Đại Thừa có thể có được một hai kiện. Nhưng đối với tám

chín phần mười những tồn tại Đại Thừa khác mà nói, đến hết cuộc đời cũng không có cách nào có được một kiện Huyền Thiên chi bảo đấy.

Đại đa số tồn tại Đại Thừa ở các giới, có thể có được một hai kiện bảo

vật phỏng chế hoặc Huyền Thiên tàn bảo hộ thân đã xem như là một chuyện

rất không tồi rồi.

Lão già họ Dịch tuy rằng tu vi cùng thần thông ở trong những Đại Thừa

cùng thế hệ cũng xem như là kẻ có danh tiếng, nhưng trên phương diện này lại không có được bao nhiêu cơ duyên, nên cũng không thể có được một

kiện bảo vật Huyền Thiên tới tay.

Tuy nhiên có thể dưới hai lần chém liên tiếp của Huyền Thiên Trảm Linh

Kiếm mà vẫn có thể giữ được tính mạng, có thể thấy thực lực của lão cũng rất bất phàm rồi.

“Cần gì phải nói nhảm như thế, các hạ nếu không phải có năm thanh Tinh

Kiếm kia trong tay, chẳng phải cũng đồng dạng không cách nào thi triển

ra lực lượng thời gian hay sao !” Cự Viên sau khi chém ra kiếm thứ hai,

thân hình một lần nữa co rút mà nhỏ lại chỉ còn cao hơn mười trượng,

trên miệng cười lạnh một tiếng, lập tức bước nhanh về phía trước một

bước.

“Phanh” một tiếng trầm đục !

Hư không xung quanh chấn động một tiếng, thân ảnh Cự Viên thoáng một cái kéo dài qua khoảng cách hơn trăm trượng xuất hiện ở không trung trên

đầu lão già họ Dịch.

Thiên Địa Nguyên Khí một lần nữa cuồn cuộn kéo tới, trường kiếm xanh

thẫm trên tay cự viên rung lên, lại lao xuống phái dưới không chút do dự chém ra kiếm thứ ba.

Một đạo Kiếm quang mờ mịt màu bạc xuất hiện, phảng phất như Trăng sáng

trên trời rơi xuống, từ đó một luồng Pháp Tắc lạnh lẽo chấn động rồi

điên cuồng tuôn ra một lần nữa.

Lão già họ Dịch phía dưới thấy vậy, trên mặt trở nên tái nhợt vô cùng,

như thế nào lão cũng không thể tin được đối phương lại có năng lực thúc

dục Huyền Thiên chi bảo lần thứ ba.

Phải biết rằng loại bảo vật như Huyền Thiên chi bảo, mỗi lần toàn lực

thúc dục chẳng những hao phí lượng chân nguyên kinh người mà gánh nặng

đối với thân thể càng to lớn tới tình trạng khó có thể tưởng tượng được.

Thậm chí đối với một vài cường giả Đại Thừa có thân thể yếu ớt chỉ cần

toàn lực thúc dục một lần cũng có thể tạo thành nguy hiểm chí mạng đối

với thân thể.

Nếu không lúc trước khi Hàn Lập còn ở tu vi Hợp Thể kỳ, mặc dù đã đem

Niết Bàn biến thân tu luyện tới giai đoạn thứ hai cũng đâu chỉ có thể

miễn cưỡng phát huy một chút uy năng của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm mà

thôi.

Mặc dù trảm thứ ba thật sự ngoài dự tính nhưng lão già họ Dịch phía dưới tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết.

Trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ tàn khốc, một ngón tay điểm về phía tấm

chắn óng ánh phía trước một cái, lại tiếp tục há miệng phun ra mấy ngụm

tiên huyết màu lục bích vào trong đó, đồng thời quay đầu quát lên một

câu lạnh lùng :

“ La đạo hữu, mau gọi Anh đạo hữu ra đi. Kẻ trước mặt này, ta không có cách nào cầm chân hắn được nữa đâu.”

Lời này rõ ràng là hướng đến vị Tu La Thù Tộc Mẫu kia mà nói đấy.

Lúc này, trước người Phụ Nhân chẳng biết khi nào có thêm mấy trăm cái

châm nhỏ màu xanh, đang hóa thành vô số mũi tên chói mắt cùng hai người

Huyết Nhiên phía đối diện khó phân thắng bại, bộ dáng nhất thời như đang còn giằng co.

Vị Tộc Mẫu Tu La Thù này vừa rồi một mực dùng thần niệm quan sát tình

hình lão già bên kia, sau khi nghe thấy tiếng kêu hổn hển của hắn liền

biến sắc, ánh mắt chớp động vài cái mới âm thầm cắn răng, một bàn tay

trong tay áo siết chặt, đem một khối Mộc Bài màu đỏ tươi bóp cho nát

bấy.

Ở phía rất xa, Mạc Giản Ly cùng với hai con Linh Sủng đang thúc dục bảy

tám kiện bảo vật khác nhau, kéo theo bốn gã Tu La Thù trưởng thành, lúc

thì đánh nhau, lúc thì rút chạy đã cách xa biên giới Thạch Thành mấy

chục dặm.

Nhìn bộ dáng hắn đầm đìa mồ hôi, rõ ràng là cũng không cách nào chống đỡ thêm thời gian dài nữa.

---------------------------00000000----------------------

Cùng lúc đó, phía dưới Thạch Thành, trong một gian mật thất có tầng tầng cấm chế phòng hộ nghiêm mật nhất, có một kẻ nào đó hai tay đang nâng

một kiện vật phẩm màu đen hình cây côn bổng làm bằng kim loại, bỗng

nhiên hắn “ ồ” nhẹ một tiếng, hai mắt chậm rãi trợn lên, trong con mắt

một tia máu tỏa ra.

Bên ngoài cửa lớn của mật thất, hai bên trái phải đặt hơn mười viên cầu đường kính lớn hơn một trượng có màu đỏ như máu.

Những viên cầu huyết sắc này vừa hiện lên bạch quang liền xuất hiện

những vết rách, từng luồng khí tức khủng bố từ đó tản ra, bên trong mơ

hồ như có quái vật gì đó đang muốn thoát ra ngoài.

--------------------------00000000----------------------

Tấm chắn óng ánh lóe lên, một lần nữ lại biến ảo thành năm thanh Tinh

Kiếm chém vào nhau ở trong hư không, phát ra những chấn động Pháp Tắc

yếu ớt, đem vòng ánh trăng kia giữ lại trong hư không.

Cùng lúc đó, phía dưới màn sáng năm màu khẽ run lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Sau lưng lão già họ Dịch lại truyền đến một tiếng “phốc phốc”, một đôi

cánh năm màu hiển hiện ra, không chút do dự hung hăng vỗ một cái.

Nửa thân tàn còn lại của lão già bỗng khẽ động, thoáng cái biến thành một đạo hư ảnh chạy về phía Thạch Thành trốn đi.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên hàn quang, mộc kiếm xanh thẫm trong tay Cự

Viên do hắn biến thành bỗng rung lên, vầng trăng phía dưới nhoáng lên

một cái khiến cho linh áp khủng bố đang tản ra bỗng chốc điên cuồng tăng lên mấy lần, đem lực lượng Pháp Tắc yếu ớt mà năm thanh Tinh Kiếm kia

đang tản mát ra mạnh mẽ đập tan.

Năm thanh Tinh Kiếm lúc này gào thét một tiếng, bốn thanh trong đó lập

tức nổ văng ra thành những điểm linh quang, chỉ còn một thanh hào quang

ảm đạm từ trên cao rơi xuống, lóe lên rơi xuống vùng đất cát phía dưới

không thấy bong dáng.

Âm thanh nổ ầm ầm vang lên!

Phía trước hư ảnh lão già họ Dịch lóe lên một luồng điện quang màu bạc,

Cự Viên ba đầu sáu tay toàn thân lấp lóe hồ qung điện thoáng cái mơ hồ

mà hiện ra, vừa vặn chắn ngay phái trước Thạch Thành.

Lúc này, trường kiếm xanh thẫm trong tay Cự Viên sớm đã biến mất không

thấy đâu nữa, theo đó là yêu mục và những cái sừng ngắn dựng thẳng trên

đầu đã toàn bộ biến mất một cách quỷ dị, Hàn Lập vậy mà đã giải trừ Niết Bàn biến thân, chỉ còn duy trì Phạm Thánh Kim Thân bình thường mà thôi.

Cự Viên màu vàng trên mặt không chút biểu tình bỗng gầm nhẹ một tiếng,

Sáu nắm đấm cực lớn hướng về phía lão già đang biến thành hư ảnh trước

mặt nện xuống một quyền.

Lập tức sáu đoàn kim quang lóe lên trong hư không, hội tụ với nhau thành một vòng xoáy màu vàng quay tít một hồi rồi phóng về phía hư ảnh lão

già họ Dịch.

Lão già họ Dịch thấy vậy, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, miệng cắn răng

một cái, một cái cánh năm màu sau lưng bỗng mơ hồ hướng đầu vai phía đó

chém xuống.

Một cánh tay lúc này lặng yên rơi xuống, “phanh” một tiếng tự bạo thành

một bóng người màu đỏ như máu bổ nhào về phía vòng xoáy trước mặt.

Tiếng ầm ầm bạo liệt lập tức từ trong vòng xoáy màu vàng truyền ra không ngớt, bong người màu đỏ lập tức bị quấy cho nát bấy.

Nhưng bản thân vòng xoáy cũng bị ngưng trệ lại một lát.

Hàn Lập biến thành Cự Viên, sắc mặt nhất thời hơi đổi.

Bởi vì trong nháy mắt ngay khi bóng người màu đỏ lao ra, hư ảnh lão già trước mặt kia đã mơ hồ một cái biến mất theo gió.

Cự Viên bỗng nhiên xoay người một cái, nhìn về phía đầu tường lớn trên Thạch Thành lúc này đang được mấy tầng màn sáng bao bọc.

Kết quả là thấy trên tường thành, những điểm huyết quang ngưng tụ với

nhau, thân hình không trọn vẹn của lão già họ Dịch bỗng hiện ra không

một tiếng động, tuy nhiên cái đầu Khổng Tước trước kia thình lình đã

biến mất, khôi phục lại khuôn mặt của con người.

Trong mắt Cự Viên bỗng hiện ra sắc thái khác thường, bờ môi của cái đầu

lâu ở chính giữa dùng một thanh âm thấp tới không thể nghe thấy máy động vài cái.

Nếu lúc này có người tiến tới trước mặt hắn mà tập trung lắng nghe thì có thể nghe được mấy chữ “ Hóa Kiếp Đại Pháp”.

Vừa rồi bí thuật mà lão già thi triển hoàn toàn chính xác có chút tương

tự với Hóa Kiếp Đại Pháp mà hắn đã từng tu luyện qua trước kia, tin rằng dù không phải cùng một loại bí thuật thì nhất định cũng có quan hệ sâu

xa với nhau đấy.

Nhưng lúc này, lão già họ Dịch trên tường thành hiển nhiên đã đại thương nguyên khí, hai mắt hung dữ nhìn Hàn Lập một cái mới bất chấp tất cả

những chuyện khác mà từu trong áo móc ra mấy viên đan dược ăn vào, tiếp

đó mấy cái phù lục từ tay áo bay ra, lóe lên tức thì nhập vào bên trong

thân hình.

“Phốc phốc vài tiếng, trong tiếng chú ngữ trầm thấp của lão già, chỗ bị

cụt ở phần eo không trọn vẹn toát ra vài luồng huyết vụ, bắt đầu tu bổ

thân hình.

Những sợi tơ máu chằng chịt đan xuống, trong khoảnh khắc một cánh tay

cùng nửa người dưới bỗng như ẩn như hiện phía trong huyết vụ, xem ra

không mất bao lâu là có thể hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu rồi.

Nhưng Hàn Lập như thế nào lại để cho lão già có cơ hội như vậy, hắn thét dài một tiếng, ba cánh tay đồng thời cuốn ra, lập tức ba ngọn núi nhỏ

màu sắc xanh, đen, năm màu, hoàn toàn khác nhau đồng thời hiện ra trong

lòng bàn tay, rồi không chút do dự ném chúng về phía Thạch Thành.

Ba cánh tay khác thành trảo phất ra hư không, sau khi ánh sáng xanh hiện ra, bỗng nhiên hiện ra ba thanh trường kiếm màu xanh nhạt, nhoáng cái

đón gió biến thành lớn hơn một trượng, lập tức hướng tới Thạch Thành

điên cuồng chém xuống.

Âm thanh xuy xuy nổi lên, vố số kiếm quang màu xanh chằng chịt tuôn ra, hóa thành từng mảnh bóng kiếm bắn đi.

Ba ngọn núi nhỏ loáng lên, tức thì lăng không biến thành lớn hơn mấy trăm trượng, cũng hướng Thạch Thành hung hổ đập xuống.

Trong chốc lát hư không tiếng oanh minh vang lên liên tục.

Bên ngoài Thạch Thành đồng thời hiện ra mấy tầng màn sáng, từng tầng cấm chế chấn động rồi điên cuồng hiện lên.

Cùng lúc đó, tại một nơi hẻo lánh được che dấu trong Pháp Trận, một số

ít những tên tộc nhân Tu La Thù cùng với mấy tên dị thú đẳng cấp cao

khác vừa biến mất khi nãy, sắc mặt đồng thời tái nhợt, há mồm phun ra

một ngụm máu huyết.

Dưới công kích mãnh liệt, mặc dù Thạch Thành bố trí cấm chế phòng hộ

cũng được xem như không hề tầm thường thì cũng không thể duy trì được

bao lâu nữa.

Khi công kích của Cự Viên kéo đến như mưa bão, vài tầng màn sáng nhanh

chóng tán loạn biến mất, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một tầng cuối

cùng.

Trên đầu Thành, lão già họ Dịch thấy cảnh này sắc mặt tức thì trở nên tái nhợt vô cùng.

Hắn tuyệt đối không thể ngờ, Hàn Lập sau khi trải qua một hồi đại chiến

cùng hắn, lại vẫn còn có được chân nguyên mạnh mẽ như vậy mạnh mẽ công

phá phòng hộ cấm chế của Thạch Thành.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ trong Thạch Thành truyền ra thanh âm cực kỳ kiều mị của một người con gái :

“ Mẫu Thân đại nhân, Dịch sư bá ! Như thế nào mà Anh Nhi chỉ mới bế quan mấy năm mà các người đã bị người ta đánh đến tận cửa vậy.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)