“... Cô ta mặc một bộ váy trắng, đầu tóc rối bời, mặt mày trắng bệch, mỗi cử động đều như mang có tiếng gió rít gào, đáy mắt chất chứa oán hận vô tận...”
Trương Đạt Dã cố ý tắt đèn trên quầy bar, thắp một cây nến, học giọng nói âm u của vị chuyên gia nào đó trên tivi trước kia để kể truyện ma cho Tom nghe.
Lạch cạch lạch cạch... Răng trên răng dưới của Tom đánh nhau loạn xạ, nó không nhịn được nhét một tay vào miệng, nhìn chằm chằm Trương Đạt Dã không chớp mắt, toàn thân run bần bật.
Từ lúc cậu bắt đầu kể là Tom đã thế này rồi. Tom rất sợ ma, nhưng thích nghe truyện ma.
Hình như rất nhiều người đều có tật xấu này, rõ ràng là sợ chết khiếp nhưng lại cứ không nhịn được yêu thích truyện kinh dị. Lúc nghe thì sợ đến mức muốn bỏ chạy nhưng chân lại như bị đinh đóng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây